ôm đám cưới của Tề Vy, Vũ Quân ngồi hàng đầu ôm Trạch Phương giúp cho Vũ Minh thì con bé đột nhiên reo lên, anh nhìn theo hướng chỉ tay của Trạch Phương bắt gặp Đình Đình ôm Trạch Phong vội vàng bỏ đi. Trước khi ra về anh lẻn vào phòng cô dâu thì thấy giấy xét nghiệm DNA trên bàn, tối đó anh đến nhà cô, Đình Đình vẫn ở căn hộ trước kia của Hàn Phong.
“Khuya rồi sao anh còn đến đây? Trạch Phong vẫn khoẻ không cần đi khám” Đình Đình vừa mở cửa thấy anh liền nói.
“Sáng nay tôi thấy cô ở chỗ hôn lễ” Anh dùng chân đá nhẹ cửa rồi đi thẳng vào trong, Trạch Phong đang chơi trên thảm dưới sàn thấy Vũ Quân liền đưa tay đòi bế. Anh cười rồi ôm đứa bé lên, hôn lên gò má căng tròn một cái thật kêu.
“Nếu Tề Vy cảm thấy không vui thì cho tôi xin lỗi” Đình Đình cúi đầu
“Không, cô hiểu lầm con bé quá nhiều rồi. Đình Đình, cô còn trẻ nên suy nghĩ chưa thấu đáo. Tề Vy can đảm đứng trong lễ đường cùng Hàn Phong thì cô cũng nên biết sẽ không có gì chia rẽ được họ. Cô càng gieo hận thù thì Trạch Phong sau này sẽ càng cô đơn thôi. Thằng bé bây giờ chẳng phải rất vui vẻ sao? Hàn Phong yêu thương nó, Tề Vy cũng không ghét bỏ nó, Vũ Minh có cảm tình với nó, Trạch Phương rất thích nó, còn có tôi, đối với tôi nó rất đặc biệt...” Anh dịu dàng ôm Trạch Phong.
Đình Đình không nói gì, hay đúng hơn cô không thể nói gì, lời của anh hoàn toàn không sai. Trạch Phong không hề tội nghiệp, không hề cô đơn, chỉ là cô khư khư khiến mọi việc trở nên khó xử.
“Yên tâm đi, Tề Vy không để bụng. Nó mời cô khi rãnh cứ đi cùng Trạch Phong sang chơi, mẹ của Hàn Phong rất muốn gặp thằng bé!” Dù Trạch Phong bám rất chặt nhưng anh đành để đứa bé xuống.
“Oaaaa!!” Trạch Phong liền oà khóc tức tưởi chập chững đứng lên.
“Con trai ngoan! Ta phải về cho hai mẹ con con ngủ, mai ta đến đưa con đi chơi” Anh đau lòng ngồi xổm xuống xoa đầu Trạch Phong.
Thằng bé vẫn không chịu, khóc ré lên. Anh áy ngại nhìn Trạch Phong rồi nhìn Đình Đình cũng đang khó xử. Khuyên ngăn thế nào thằng bé cũng không chịu, bám dính lấy Vũ Quân.
“Quân, đêm nay anh ở lại đây đi”
Đình Đình nhìn anh không mấy mong đợi vì theo lẽ thường đàn ông đều sẽ từ chối hoặc ít nhất là giả vờ từ chối...
“Ờ được đó, tôi cũng lười lái xe về nhà, ở đây còn dư một phòng đúng không? Tôi sẽ ngủ trong đó, vậy nha!” Vừa nói anh vừa cởi áo khoác ngoài khoang thai đi về phòng trước đây của Hàn Phong.
Đình Đình tiếp tục nhìn theo anh nhưng mà là sững sốt. Vũ Quân đóng cạch cửa phòng thì Trạch Phong khóc ré lên.
Anh liền mở cửa phòng.
Ôm Trạch Phong bế lên.
Đi vào phòng.
Đóng cửa lại!
“Đó... Đó... Là con tôi mà...” Chân mày Đình Đình khẽ giật giật.
Cả đêm đó Trạch Phong ngủ cùng Vũ Quân, khác với thường ngày nửa đêm thằng bé hay quấy khóc thì đêm nay nó ngủ rất ngoan, rất sâu, cứ rút vào người Vũ Quân không muốn rời.
Đình Đình mang theo bình sữa mở cửa phòng, sợ đánh thức Vũ Quân nên nhẹ nhàng kéo Trạch Phong ra.
“Đưa bình đây!” Không ngờ anh lại cản tay cô
“Ờ, phiền anh giúp tôi”
Kiểm tra nhiệt độ xong anh mới cho Trạch Phong uống, cử chỉ ân cần như một người cha.
“Cảm ơn anh rất nhiều, lâu nay đều do anh chăm sóc mẹ con tôi”
“Đừng chỉ nói suông, phải thể hiện chứ” Anh cười, nháy mắt một cái.
“Tôi... Tôi không phải loại bán thân...” Cô kéo kéo áo mình lại.
“Cô nghĩ tôi thèm cô sao? Ý tôi là tôi sống một mình cũng buồn nên muốn thường xuyên qua chơi với Trạch Phong, phiền cô chăm chỉ nấu đồ ngon cho tôi” Anh dùng tay trái giữ bình sữa, tay phải đưa ra vỗ đầu cô. Đình Đình nhất thời không biết phản ứng làm sao, chỉ thấy dưới ánh đèn ngủ tối màu, Vũ Quân thật sự đẹp trai quá mức.
“Về phòng ngủ đi, ở đây tôi lo được” Thấy cô không phản ứng gì anh cũng hơi ngượng.
_________
Một hôm, Hàn Phong sang bảo mẹ anh muốn gặp cô và Trạch Phong, Đình Đình vẫn còn ngại nên chỉ đưa Trạch Phong cho anh. Thằng bé tất nhiên thương yêu Hàn Phong không thua kém Vũ Quân, mừng rỡ theo cha đi chơi.
“Hàn Phong, em muốn nói đôi lời” Trước khi anh bước qua khỏi cửa cô thật sự muốn đem tâm sự của mình thổ lộ ra.
“Sao?”
“Em muốn... Xin lỗi, đặc biệt là Tề Vy. Cũng vì em mà cô ấy phải chịu oan ức” Cô cúi đầu, môi mấp mấy.
Hàn Phong ôm Trạch Phong trên tay, khẽ thở dài.
“Đình Đình, em vốn là một người con gái tốt bụng. Tình cảnh bây giờ của em một phần cũng là lỗi của anh. Như đã nói anh không thể yêu em nhưng anh hi vọng em gái nhỏ có thể tìm cho mình hạnh phúc riêng” Anh cười
“Em không trách anh, chỉ là, bây giờ anh không thể yêu em vậy nếu có kiếp...”
“Nếu có kiếp sau... Chúng ta vẫn sẽ là anh em!” Anh nhanh hơn cô một chút nói ra ý nghĩ của mình.
“Mãi mãi, dù bao nhiêu kiếp nữa, anh khẳng định mình sẽ không thể yêu em sao?” Đình Đình đau lòng nói.
“Không phải vì anh không thể yêu em, chỉ là anh không thể ngừng yêu Tề Vy. Dù có bao nhiêu cuộc đời để sống anh vẫn chỉ muốn dùng hết bấy nhiêu đấy để yêu cô ấy”
Trước khi đi anh còn tinh nghịch quay đầu lại.
“Mà nhớ đừng để Tề Vy biết anh đã nói những lời này. Cô ấy sẽ tăng huyết áp đấy!”
Đình Đình cười, nụ cười không rõ là hạnh phúc hay đau khổ. Anh trong mắt cô chẳng bao giờ nói những lời thâm tình như vậy, nay lại không hề kiêng dè thổ lộ. Thôi thì cô nên biết điều một nhát cắt đi dây tơ lòng. Toàn tâm toàn ý từ bỏ anh, toàn tâm toàn ý chúc phúc cho anh. Lỗi không ở bất kì ai, mọi thứ đều đã được an bài, cô không thuộc về anh ắt sẽ thuộc về ai đó hay ít ra cô có Trạch Phong bên cạnh.
Lâu lâu có thời gian được một mình nên Đình Đình tranh thủ đi đến trung tâm mua sắm.
Bước vào cửa thang máy cô liền nhớ đến hôm đó... Vũ Quân lôi kéo cô từ dưới sàn lên mà nhét vào xe... Cô cười ngày đó mình ngu ngốc lại cười ngày đó Vũ Quân... hết sức đáng yêu.
“Nghĩ gì vui thế?”
“Hơ! Anh đến lúc nào?” Cô nhìn Vũ Quân đứng cạnh mình.
“Mới đến, cô đi mua sắm à?”
“Vâng, Trạch Phong được đưa đi nên em có chút thời gian... Sao thế?” Cảm giác Vũ Quân nhìn mình đăm đăm nên cô hỏi anh.
“Không, chỉ là hôm nay cô có vẻ như rất vui”
“Ý anh là gì chứ?”
“Cô nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng”
“Thì dù sao đi nữa tôi cũng là nữ giới, nhẹ nhàng chút có gì sai?” Cô đan hai tay vào nhau.
“Ngẩng mặt lên đi, cô rất đẹp nên không cần cứ cúi mãi như vậy” Anh bước ra khỏi thang máy, Đình Đình đứng yên mặc dù tâm trí cô đã bay đến tận đâu. Anh khen cô, cảm giác này là sao đây?
“Chờ đã!” Cô lên tiếng
Anh dừng chân lại, đợi cô ra khỏi thang máy.
“Tôi định mua rất nhiều đồ... Anh đi cùng tôi, giúp tôi xách đồ được không?”
“Lấy không được sẽ có nhân viên đến giúp, họ cũng sẽ chuyển hẳn đến nhà cô, trung tâm mua sắm của tôi có đủ dịch vụ tiện ích, cô không cần phải hành hạ một ông chủ như tôi đi xách đồ cho cô chứ?” Anh nhướng mày, hất cằm nói.
Đình Đình bị làm cho cứng họng, đứng hình không đáp lại được gì.
“Thôi thôi được rồi, đùa một chút mà xem mặt cô kìa, như ăn phải trứng thối” Anh cười, tự nhiên khoát vai cô mang đi vào khu quần áo trẻ con.
“Những mẫu này đều mới ra, thoáng mát, tốt nhất nên mua hết cho Trạch Phong” Vừa nói anh vừa đem nào quần, nào áo, nào yếm, nào giầy,...
“Thật ra... Thằng bé không cần nhiều vậy đâu. Trẻ con rất mau lớn, Trạch Phong cũng có rất nhiều đồ...”
“Suỵt! Tôi thích, cứ mua đi” Anh đặt một ngón tay trước môi cô.
Đầu ngón tay ấm nóng vừa chạm vào đôi môi mềm của cô không hiểu sao lại khiến Đình Đình cảm thấy như điện giật khắp người, chân tơ khẽ tóc như giãn nở gấp gáp. Cô lùi ra sau, né tránh anh.
“Vẫn còn giữ khoảng cách vậy à? Cũng phải, trước đây gặp em tôi toàn trưng bày vẻ xấu xa của mình”
“Không! Chỉ là...” Cô vội giải thích
“Hửm?”
“Đói rồi, chúng ta tìm gì ăn đi!”
“...”
___________
Vào một hôm khác Hàn Phong đến đón Trạch Phong sang nhà anh ngủ. Đình Đình ở nhà buồn nên ra ngoài dạo phố, thói quen cứ chút là lên xe khiến cô đi quá xa và bị lạc...
“Chết rồi, làm sao về? Điện thoại lại hết pin, xung quanh không có ai! Á! Đình Đình ơi là Đình Đình có con luôn rồi vẫn còn ngu!” Cô không khóc mà ngồi bệt xuống đường mà tự trách.
Trời sụp tối, chân thì đau, cô đành chờ có người đi qua...
“Chào em, đi đâu giờ này vậy? Muốn đi chơi với anh không” Giọng nói nghe sơ qua đã biết của mấy tên dê xồm.
“Không! Tôi phải về lo chồng con, không rãnh, mời đi cho” Đình Đình đứng dậy, nhăn mặt vì chân đau.
“Thôi nào em, nhìn em thì làm sao có chồng con được chứ? Nếu có, chồng em đâu? Để vợ xinh đẹp lang thang cả đêm thì chắc là đang ở bên người khác rồi...” Tên đầu đàn tóc nhuộm vàng đã ra chân tóc một nửa nhìn phát sợ vì quá tởm từng bước đến gần cô, cho tới khi tay gã gần như chạm vào người cô.
“Tránh ra coi, làm gì vợ người ta vậy hả? Mấy đứa trẻ trâu này...” Vũ Quân lù lù xuất hiện, không phải kiểu oai phong lẫm liệt từ sau lưng Đình Đình đi tới mà là sau lưng... Đám loi nhoi, chật vật, chen lấn... chui ra!
Tay xách từng túi toàn lon bia mua ở siêu thị, đầu tóc lại rối, quần áo thì nhăn, người có mùi rượu!! Đúng kiểu hình tượng gã chồng bê tha nhậu nhẹt, không lo cho vợ con.
“Tên này, mày là ai? Báo trước nên cút khỏi đây trước khi tụi tao cho mày biết tay” Tên hùng hổ nãy giờ chuyển hướng chỉ vào mặt anh.
Vũ Quân khẽ đến cạnh Đình Đình ôm vai cô, hơi loạng choạng vì say.
“Tao! Là chồng của cô gái xinh đẹp này, con của cô ấy cũng là con tao! Sao? Ý kiến gì?” Vũ Quân “hổ báo” nói.
“Tụi tao muốn vợ mày đấy! Được không?” Tên kia càng vô sỉ, hắn ỷ bên hắn có đến gần chục tên côn đồ nên không xem ai ra gì.
“Vậy à? Chắc không?” Vũ Quân bắt đầu cười.
“Mày cười cái gì chứ? Tên khốn... Ahhhh! Đau quá!!” Hắn vừa vung tay lên muốn cho Vũ Quân một quyền thì từ phía sau có một bóng người mặc âu phục đen xông đến chộp tay hắn lại bẻ ngược thật mạnh.
“Tụi bây còn... Đứng đó... Nhìn được à??!!” Tên đó thét lên đứt quãng.
Bọn đàn em vừa nhổm lên thì đằng sau, từ trong bóng tối đã thấy một đội ngũ âu phục đen u ám đi lên, bọn côn đồ run rẩy đứng không muốn vững tiến không được, lui không xong.
“Một câu “đồ khốn” gãy một cánh tay, chạm một cái đứt một ngón tay, ôm một cái đứt cả hai cánh tay, hôn một cái mất luôn lưỡi lẫn răng, còn... Thì làm thái dám! Chọn đi!” Vũ Quân chuyển qua ôm hai vai Đình Đình đang ngơ ngác mà đưa ra trước mặt tên côn đồ.
Đọc đầy đủ truyện chữ Làm Sao Yêu Em, truyện full Làm Sao Yêu Em thuộc thể loại Truyện Teen cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Làm Sao Yêu Em