• TN: Bạn nào muốn donate ủng hộ nhóm, tiếp lửa cho trans có thể check qua số tài khoản:
1971 0919 79 techcombank.
•
Bị thiêu đốt từ trong ra ngoài bởi ngọn giáo hoàng kim, người Dẫn Lối gần như phát điên vì mong muốn báo thù.
「Ta nhất định sẽ không để ngươi thoát khỏi vụ này. Liam, ngươi là kẻ đầu tiên dám làm bẽ mặt ta đấy.」
Từ trước đến nay, người Dẫn Lối chưa từng cảm thấy nhục nhã như thế này. Bị dồn vào thế bí, quyết tâm đạp Liam xuống đáy địa ngục của gã lúc này đã lớn hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, kế hoạch vẫn có chút vấn đề. Thành thật mà nói, việc đẩy Liam xuống địa ngục lúc này đối với gã là vượt ngoài khả năng. Liam được người đời ca tụng là bậc minh quân, nên xung quanh thằng nhãi lúc này tràn ngập cảm xúc tích cực, thứ về bản chất vốn đối lập với người Dẫn Lối. Thằng nhãi đấy được người dân tôn trọng và kính mến. Trong trạng thái hiện tại, việc báo thù đối với người Dẫn Lối vốn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Song, gã vẫn chẳng thể từ bỏ. Vậy thì gã phải làm sao đây?
「Mà, mình cũng chẳng phải người duy nhất muốn báo thù thằng nhãi đấy. Mình sẽ tìm xem có ai ngoài kia cùng quan điểm và gieo hạt mầm phục hận. Một trong số chúng chắc chắn sẽ đâm trồi.」
Với một tay ôm ngực, người Dẫn Lối tìm kiếm những kẻ mạnh có mong muốn phục thù Liam. Gã thậm chí còn được hai cá thể tiềm năng kia mời gọi đến.
「Ở đó à!!」
Người Dẫn Lối tạo ra một cách cổng và bước qua bên đó, gã lập tức đến được chỗ của kẻ đã mời gọi mình.
Tại đó gã tìm thấy là Yasushi, kẻ đang đang thu mình bên trong một con hẻm nhỏ.
「Lại là ngươi à!?」Khi thấy bóng dáng kia, gã bất giác thốt lên.
Yasushi từng là sư phụ truyền dạy Nhất thiểm bí kỹ cho Liam và cũng chính là nguyên do khiến thằng nhãi đấy trở nên vô lý. Yasushi là một giả kiếm sư Nhất thiểm phái, hắn chính là kẻ đã lừa phỉnh Liam và bòn rút tiền từ gia tộc Banfield. Nhưng chẳng hiểu sao, Liam lại tự biến thứ không thể thành có thể.
「Tên khốn, ta sẽ giết ngươi,」Người Dẫn Lối tiếp tục mắng mỏ kẻ trước mặt.「Cũng tại ngươi mà ta mới ra nông nỗi này đấy, biết không hả!?」
Người Dẫn Lối tỏ rõ sự khinh bỉ với Yasushiーkẻ gián tiếp khiến thằng nhãi Liam trở nên vô lý. Gã xém chút nữa đã ra tay giết tên lừa đảo kia ngay tại chỗ, ấy là cho đến khi màn độc thoại của Yasushi khiến gã khựng lại.
「Cái quái gì mà Nhất thiểm phái chứ? Thằng ranh Liam đã lan truyền tên mình ra toàn cõi rồi!! Gừ, mình nhất định sẽ không tha cho nó!!」
Sau Giải đấu đối kháng tại Học viện Chính quy, kiếm kỹ của Liam đã nổi danh khắp chốn. Thằng nhãi Liam đã tự xưng bản thân là môn đệ của Nhất thiểm phái, nên những ai tò mò chắc chắn sẽ tìm hiểu. Ai là người đã truyền dạy kiếm kỹ tuyệt hảo đó cho Liam? Kết quả, cái tên Yasushi giờ nổi như cồn. Phần thì muốn theo học Nhất thiểm từ hắn, mặt khác lại có đám muốn đả bại Yasushi để nâng cao danh tiếng. Tệ nhất trong số đó là đám không tặcーbọn vốn có thù với thằng nhãi Liam. Bởi chúng không thể tự mình hạ được Liam, nên thành ra đã truy sát Yasushi. Bản thân hắn giờ đã lâm vào hiểm cảnh, tất cả là do thằng nhãi Liam đó.
Người Dẫn Lối nghe từ đầu đến cuối và nhận ra rằng tên Yasushi cũng đang rất hận Liam.
「Mẹ nó!! Nếu mình mà thừa nhận Nhất thiểm vốn chỉ là một trò bịt bợm thì thằng ranh đó chắc chắn sẽ giết mình!! Còn nếu không thú nhận thì bọn không tặc chắc chắn sẽ truy sát tới cùng. Má nó, phải làm sao mới được đây?!」
Trong lúc người Dẫn Lối theo dõi gã đàn ông lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan thì Yasushi đi đến quyết định.
「Nếu không xử lý thằng ranh đó trước thì sớm muộn gì nó cũng sẽ mò tới chỗ mình. Mình phải huấn luyện thêm môn đệ... Một chắc sẽ không đủ.... Hai thì sao nhỉ? Nếu mình huấn luyện chúng theo cách của thằng ranh đó thì chúng chắc chắn sẽ tiếp thu được và có thể đả bại nó.」
Người Dẫn Lối nghe xong thì liền vỗ tay cỗ vũ nhiệt thành, nhưng tất nhiên, Yasushi chẳng hề nghe thấy.
「Ta hiểu mà, Yasushi.」
Yasushi quyết định huấn luyện môn đệ, và khi chúng đã sẵn sàng, hắn sẽ gửi chúng đến chỗ Liam. Nếu không khả thi thì ít nhất chúng đệ tử mới cũng có thể bảo vệ hắn khỏi những tên truy sát.
「Miễn có thể tìm được đám nhóc đủ tài năng thì chắc sẽ được thôi... Mình vẫn còn giữ số tiền mà nó đã cho. Bất luận có tốn kém ra sao, mình cũng phải luyện cho chúng đủ khoẻ để ám sát thằng ranh đó.」
Người Dẫn Lối hoàn toàn nhất trí với kế hoạch của Yasushi.
「Tuyệt lắm. Ta thích cách tư duy của ngươi rồi đấy, Yasushi. Đây, nhận lấy chút quà đi.」
Người Dẫn Lối búng tay một cái, lan khói đen lập tức nhấn chìm khu vực.
「Đây là bọn nhóc mà ngươi cần. Việc còn lại là của ngươi cả đấy, Yasushi.」
Cách đó một khoảng, Yasushi nghe thấy tiếng gây gổ, hắn lén lún nhìn qua chỗ đó.
Có hai đứa nhóc đang ở đó, bọn nó đang đấm đá túi bụi một tên đàn ông đến kiếm chuyện. Trên tay bọn nhóc là một thanh gỗ lấm máu, và một tên đàn ông nằm vật dưới nền đất. Cảm nhận được khí tức lạ, bọn nhóc liền quay mặt sang chỗ Yasushi.
「Bỏ mẹ!?」
Bọn nhóc tiến đến chỗ Yasushi, định là sẽ đánh hắn.
Mặc dù biết Yasushi không thể nghe những gì mình nói, song người Dẫn Lối vẫn phổ biến tình hình cho Yasushi.「Ta đã chuẩn bị lũ ranh con mà ngươi cần rồi đấy, Yasushi. Quen với tài năng thiên bẩm của chúng và tái hiện lại Nhất thiểm đi!!」
Yasushi đã định vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng rồi hắn nảy ra ý tưởng gì đó và mau chóng lục lọi túi đồ để tìm đồ ăn, tìm được thì liền ném qua chỗ hai đứa nhóc. Đấy vốn chỉ là một cái bánh rẻ tiền mà hắn dành để ăn sau.
Bọn nhóc cảnh giác nhìn hắn, đoạn xé túi bọc và ngấu nghiến chiếc bánh. Quan sát thấy vẻ mặt cảnh giác kia đã vơi đi phần nào, Yasushi định bụng『Đám ranh con này chắc là bọn mà mình đang tìm.』
「Nếu huấn luyện một cách chỉnh chu, không biết chúng nó có thể vượt qua thằng nhãi Liam không nhỉ? Dù chỉ là bọn ranh, song bọn chúng lại có thể táng bể đầu cái thằng kia!! Chắc là phải mạnh lắm!!」
Đợi cho hai đứa nhóc ăn xong thì Yasushi lên tiếng gọi chúng.
「Hai đứa có muốn học bí kiếm Nhất thiểm không?」
Thoả mãn với khung cảnh trước mặt, người Dẫn Lối lên đường đến chỗ cá nhân còn lại.
「Được rồi, tiếp theo là ai đây!?」
◎
Tại khu vực tái đào tạo của quân đội, Eulisia đang trong quá trình tái đào tạo.
「Hô,」Người Dẫn lối tự nhủ.「Mình từng thấy con ả này bên cạnh thằng nhãi Liam kia....」
Mặc dù người Dẫn Lối bảo quen, song Eulisia lại chẳng có vẻ gì như vậy. Diện mạo cô lúc này đang rất nghiêm túc, mái tóc dài đã sớm bị cắt ngắn. Dù thế nào thì cô cũng đang phải tái huấn luyện để gia nhập lực lượng đặc biệt. Trong lúc người Dẫn Lối quan sát Eulisia, người lấm lem bùn đất, đang bị quăng liệng khắp nơi bởi giáo quan đấu đối kháng, mỗi lần như vậy, cô đều đứng lên tiếp tục.
Điều gì khiến cô ra nông nỗi này? Người Dẫn Lối bỏ chút thời gian ra để tìm hiểu nguyên do, và phát hiện ra cô đang rất hận thằng nhãi Liam kia. Nhận ra điều đó, người Dẫn Lối không khỏi ấn tượng.
「Điều gì đã khiến con ả đó hận thằng nhãi Liam đến mức này nhỉ?」
Người Dẫn Lối bắt tay vào soi mói suy nghĩ thầm kín của cô, và sự căm hận của Eulisia rỉ vào tai gã.『Lý do hay lắm.』gã định bụng. Cảm giác lúc đó cứ như thể gã đang được nghe bản nhạc yêu thích ấy.
『Mình nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Mình nhất định sẽ không tha thứ cho hắnーNhất định là thế!!』
Mới vậy thôi mà năng lượng tiêu cực toát ra từ cô ta đã tiếp thêm sức mạnh cho người Dẫn Lối. Trong tâm trí, cô lập đi lập lại câu nói chán ghét kia.
「Tuyệt lắm!! Ta chưa từng nghĩ lại có đồng minh hứa hẹn như vậy. Được rồi, nhận lấy quà này. Ta sẽ hỗ trợ cô báo thù.」
Để giúp cô ả đâm chết Liam, người Dẫn Lối cần Eulisia phải vượt qua thử thách này và trở nên mạnh mẽ hơn. Cho tới lúc này, cô ả luôn thảm bại trước giáo quan. Song lúc này, với sự giúp sức của người Dẫn Lối, cô đã dần cải thiện hơn.
Giáo quan nghiêm mặt bình phẩm với Eulisia, song lại nghe như đang khiển trách.「Hừm, mới đầu ta còn tưởng cô chỉ biết ve vởn bọn đàn ông, nhưng chắc cô cũng có chút bản lĩnh đấy!!」
「Ngài đã quá khen!!」
Sâu trong thâm tâm, Eulisia thề rằng.『Liam, ta nhất định sẽ trả thù.』
Người Dẫn Lối nghe xong thì liền gật đầu thoả mãn.
「Khao khát phục thù cháy bỏng của ngươi là nhất. Cố lên nhé. Ta không thể chờ đến cái ngày ngươi báo thù thằng nhãi kia nữa rồi!!」
Người Dẫn Lối làm một cuộc điều tra nho nhỏ, và phát hiện ra Eulisia đã thực hiện tái đào tạo ở nhiều lĩnh vực, chứ không riêng gì thể chất. Cô ả đã theo học ở nhiều cơ sở đặc biệt, nhằm được đề cao trong thể chế quân đội, và kèm theo đó là sử dụng loại kén giáo dục đắt đỏ. Tất nhiên, càng huấn luyện nhiều thì càng bị trói buộc với quân đội. Tầm này thì cô ả sẽ phải phục vụ tại đó cả trăm năm.
Ấy vậy, Eulisia vẫn mặc tất cả và tiếp tục tập luyện. Bản thân Eulisia khi xưa, cái đứa định dùng vị trí tiếp thị của Công xưởng thứ III để tiếp cận giới thượng lưu nhằm mục đích đào mỏ đã biến mất tăm. Cô ả giờ chẳng khác nào một kẻ phục thù.
Mãn nguyện, người Dẫn Lối vì vậy cũng rời đi.
「Tiếp tục mài dũa lưỡi gươm báo thù cho đến lúc nó chạm đến thằng nhãi Liam đi.」
◎
Sau khi nhận nuôi hai đứa trẻ, bên trong một căn nhà nghỉ rẻ tiền, Yasushi đánh mắt quan sát hai đứa nhỏ ngủ an nhiên trên giường trong khi nghĩ cách bảo vệ bản thân. Tình hình giờ nguy cấp lắm rồi.
「Nếu bọn nó thất bại trong việc hành thích thằng nhãi đấy thì mình phải làm sao đây?」
Hai đứa nhỏ đúng là có tài năng thiên bẩm, song Liam lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Thằng nhãi đó về cơ bản đã biến thứ không thể thành có thể, biến thứ mánh khoé vớ vẩn của Yasushi thành một thứ bí kỹ, nhờ vậy mà Nhất thiểm đã ra đời.
「Kể cả có gửi hai đứa này đến lấy mạng thằng nhãi đó, song một khi đã lật kèo thì chắc chắn nó sẽ đến tìm mình.」
Nếu mọi chuyện thành ra như vậy, bị chém chết thôi là đã may mắn lắm rồi. Ta đang bàn về quý tộc đấy, ai mà biết được loại cực hình gì đang đợi gã ở phía trước. Ngay khi Yasushi hình dung ra viễn cảnh bị Liam tra tấn, gã không khỏi run sợ.
「Biết rồi!! Mình sẽ bịa ra một lý do vớ vẩn nào đó để khiến bọn chúng giết nhau. Để xem nào... một khi bọn ranh con sẵn sàng, mình sẽ bảo chúng tìm đến chỗ đại đồ đệ để thách đấu.」
Dù vô lý, song thằng nhãi Liam kia lại ngây thơ đến mức chẳng hề mảy may nghi ngờ gã. Hiểu rõ điều đó, Yasushi quyết tận dụng lợi thế này để ra đòn phủ đầu.
「Nếu mình gửi thư tới đó, chắc thằng nhãi đấy sẽ mặc định luôn rằng cuộc ám sát sắp tới vốn là một cuộc thí luyện, chẳng hay như thế liệu có đáng nghi không nhỉ. Hay là vẫn chưa đủ ta? Hmm... Coi bộ trước khi gửi thích khách thì vẫn còn đó vấn đề cần phải suy xét rồi.」
Trước mắt phải huấn luyện bọn nhóc theo phái Nhất thiểm. Đen đuổi thay, gã biết chính xác mình phải làm những gì, song cũng chính vì vậy mà gã mới lâm vào hoàn cảnh này. Xét cho cùng, chính gã đã nhào nặn ra thằng nhãi Liam kia.
「Vấn đề là nếu mình áp dụng cách huấn luyện kia thì liệu chúng nó có đạt được thành tựu như thằng nhãi kia hay không. Dù thế nào thì mình cũng không được chỉ trích thằng nhãi Liam trước mặt bọn chúng, nếu không sẽ phản tác dụng. Ừm, đúng rồi, mình sẽ tâng bốc thằng nhãi lên tận trời mây.」
Yasushi thấy khá ngớ ngẩn khi gửi bọn nhóc đi giết kẻ mà gã hết lời ca thán, nhưng nếu là để bảo vệ bản thân thì gã chẳng ngại.
Tất cả mọi thứ là tại cái trường phái kiếm thuật bịa đặt Nhất thiểm, cái thứ mà thằng nhãi Liam kia đang lan truyền. Giờ thì ai ai cũng muốn đạt được thứ sức mạnh như thằng nhãi kia, trong khi một số lại muốn chứng tỏ bản thân bằng cách bêu đầu Yasushi, kẻ đã chỉ dạy Liam.
Yasushi có thể khiến Liam trở nên mạnh mẽ, song điều đó không đồng nghĩ với việc gã cũng mạnh như vậy, ít ra thì gã cũng ý thức được điều đó. Với việc bị những cường giả ngoài kia truy sát, Yasushi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Gã chẳng còn thời gian để chọn cách tối ưu nhất, gã phải huấn luyện bọn nhóc này thật nhanh.
「Ừm, tóm lại là để phòng hờ bất trắc, mình sẽ bảo bọn chúng mang theo thư gửi thằng nhãi đó. Cứ cho là một bài thí luyện dành cho đại đồ đệ và mấy đứa đệ tử mới đi. Nó sẽ tin thôi, chắc vậy? Nó sẽ tin thôi. Song, thứ mình mong nhất, vẫn là kế hoạch này thành công mỹ mãn...」
Yasushi gật gù nhìn về phía hai đứa "ám sát giả" vô can đang nằm ngủ một cách ngây ngô.
「Mình sẽ nuôi dạy sao cho bọn chúng cảm thấy mắc nợ nhiều nhất có thể, và khiến chúng có ác cảm với thằng nhãi Liam kia, chắc vậy.」
Yasushi quẩn trí tới mức, chẳng biết bản thân đang làm cái quái gì nữa rồi.
◎
Tại đơn vị tái huấn luyện,
binh sĩ đang ngày một vơi dần do không chịu được nhịp độ khắc nhiệt của nơi đây. Song Eulisia vẫn trụ vững, tất cả đều là nhờ có quyết tâm phục thù Liam.
Bên trong buồng tắm, cô đang ngắm mình trong gương. Eulisia đã cắt phăng mái tóc mà bản thân hằng tự hào, xét đến quá trình luyện tập gian khổ, cơ thể cô cũng ngày một săn chắc hơn. Ấy vậy mà nét nữ tính vẫn còn đó, lý do thì đơn giản lắm.
「Liệu trình cường thể bằng kén giáo dục tiếp đến, mình phải trở nên xinh đẹp hơn nữa. Dù gì thì cơ thể này cũng là một món vũ khí để trả thù Liam mà.」
Tên Liam đó đã từng rất lạnh nhạt với cô và cũng chả bị cô quyến rũ. Vậy thì liệu cô có thể trả thù được hay không đây? Eulisia đã đi đến một kết luận khá hứa hẹn...
Sau khi tên Liam đó hoàn thành chương trình của Học viện thì hắn chắc chắn sẽ đến học viện Quân sự, và một khi đã hoàn thành chương trình thì hắn buộc phải phục vụ trong quân ngũ một thời gian. Tại đó, trên cương vị là một quý tộc, hắn chắc chắn sẽ được giao cho một trợ lý. Và người được chọn cho vị trí đó chắc chắn phải là một nhân vật xuất chúng. Để được chọn vào vị trí đấy thì tài năng thôi là chưa đủ, ta còn cần phải có ngoại hình nữa. Và với một người liêm chính như tên Liam đó thì không có chuyện Thượng tầng trong quân đội nhắm mắt chọn bừa. Đây cũng chính là lý do Eulisia ứng tuyển vào đội đặc chủng.
Một khi cô hoàn thành khoá huấn luyện và sẵn sàng nhận nhiệm vụ thì thứ chờ phía trước chỉ có những khó khăn chất chồng. Nếu Eulisia có thể vượt qua tất cả và đạt được thành tựu nhất định thì cô chắc chắc sẽ được chọn làm trợ lý của tên Liam đó.
Sau đó, cô sẽ quyến rũ hắn, và rồi sẽ đến lượt cô từ chối hắn. Đây không phải kiểu tên Liam đó thực sự "từ chối" cô, mà vốn dĩ ngay từ đầu, cả hai thậm chí còn chưa từng là một đôi, song hắn lại chưa từng cho cô lấy một cơ hội, điều đấy đã đánh thẳng vào lòng tự tôn cao ngút trời của Eulisia.
Có vẻ là hiểu lầm, song kế hoạch của người Dẫn Lối và Eulisia lại khác nhau hoàn toàn. Eulisia vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng có lý do gì để ám hại Liam, cô đơn giản chỉ muốn sỉ nhục tên Liam đó bằng việc khước từ tình cảm của hắn.
「Mình sẽ bắt hắn phải để ý đến mình. Nhưng trước mắt, cứ chuẩn bị kỹ càng cái đã.」
Trong suốt khoá huấn luyện, Eulisia chỉ toàn nghĩ đến Liam. Cô đã có thể buông bỏ nỗi phiền muộn và truy cầu hạnh phúc bất cứ lúc nào, song nỗi ám ảnh đó đã sớm khắc sâu vào tâm can.
TN: người Dẫn Lối = thuyền trưởng chiến hạm Lia x Eu. Và nó về bờ luôn mới hay ;))))
「Mình nên quyến rũ hắn kiểu gì đây? Mình phải tìm cho ra gu của hắn mới được.」
Trong lúc Eulisia vẫn còn đang cười mình ên, thì một đồng đội đã bước chân vào phòng tắm và phát hoảng trước diện mạo cuồng si của cô.
◇
Người Dẫn Lối hiện đang đứng trên đỉnh của một toàn cao ốc toạ lạc tại Hành tinh Thủ đô.
「Mình sẽ gieo thật nhiều hạt mầm!! Mong sao một ngày nào đó, một trong số chúng sẽ hoàn thành mục đích của mình!!」
『Hiện tại, ta sẽ tạm tha cho ngươi đấy, Liam.』
「Trước mắt cứ khôi phục sức mạnh cái đã.」
Kể cả là bấy giờ, cảm xúc nồng cháy của Liam vẫn đang thiêu rụi cơ thể của người Dẫn Lối, song gã vẫn đang cố hấp thụ năng lượng tiêu cực tại Hành tinh Thủ đô nhiều nhất có thể. Trực cho đến lúc những mầm móng mà gã đã cất công gieo trồng nở rộ, và cũng như chờ một kẻ nào đó sẽ động thủ báo thù thằng nhãi Liam đó.
◎
Trong lúc Người Dẫn Lối vẫn mãi tìm kiếm, thì có một đám người cũng đang nuôi hận với Liam, và đó chính là dòng tộc Berkeley.
Tại một căn phòng với ánh đèn mập mờ, Đương chủ của dòng tộc đang tham dự một buổi họp mặt thông qua một màn ảnh lập thể. Mỗi một thành viên có mặt trong cuộc họp đều là máu mủ của vị Đương chủ nọ.
「Vậy ra thằng ranh Deriku đã quay vào ô mất lượt rồi à?」
Theo lời của vị Đương chủ, những thành viên cấp cao khác đều bày tỏ sự ái ngại.
「Thằng khốn đó thậm chí còn làm mất cả Thiết bị khai phá hành tinh nữa!!」
「Rặt một thằng đần vô dụng.」
「Nó cũng đã khiến chúng ta mất kha khá chiến lực. Rõ là nhiễu sự đến tận phút cuối đời.」
Một tay vị Đương chủ vuốt ve thứ sinh vật trông giống mèo đang nằm nghỉ trên đùi và rằng.「Mà, ta vốn cũng chẳng định nổi sùng về chuyện một đứa con đáng quý của mình bị giết. Nhưng....」Một đường gân nổi dọc trên trán lão, và giọng điệu đột nhiên trầm xuống. 「Có một thằng đần ngoài kia dám gây sự với dòng tộc ta.」
Ảnh chân dung của Liam được chiếu lên tại trung tâm bàn tròn. Lúc những thành viên cộm cán của các nhánh phân gia chiêm qua bản mặt đó thì tất cả lập tức sùng sổ lên.
「Vậy ra là thằng Thợ săn • Liam đó...」
「Là thằng ranh con xứng danh thiên tài, kẻ đã vực dậy gia tộc Banfield từ đống tro tàn, hể?」
「Tóm lại là cứ giết nó đi.」
Đương chủ ra tay đập bàn. Sinh vật trông giống mèo vì thế mà hoảng hồn, song lão nhanh chóng vỗ về chấn an nó.
「Ranh con này đã là vấn đề được một thời gian rồi. Ta vốn định từ từ mà giải quyết vấn đề này, thế mà giờ nó lại dám công khai gây chiến, chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ thêm được nữa.」
Tại thế giới ngầm, cái đầu của Liam được treo thưởng rất hậu hĩnh, thành thử lũ không tặc háu đói đang nhắm vào nó. Song tất cả đều bị lộn cái bàn, cũng có thời điểm bọn không tặc tiếp cận lãnh phận của thằng ranh Liam đó, song tất cả đều bị quét sạch. Kết quả là hiện tại, bất luận khoản tiền treo thưởng có hậu hĩnh tới đâu thì cũng chả một kẻ nào dám mấp máy ý định làm liều, bởi lẽ nỗi sợ đã khắc sâu vào tận tâm khảm của bè lũ không tặc. Tất nhiên là vẫn có những trường hợp ngoại lệ, đấy chính là cái bọn điên điên khùng khùng, vượt ngoài luân lý. Thế mà mấy kẻ như vậy vẫn bị xoá sổ trước cả khi chúng kịp tiếp cận thằng ranh con đó.
「Đây là chiến tranh giữa chúng ta và lũ Banfield. Nếu biết bọn quý tộc nào định đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi thì hãy tìm cách ép buộc bọn chúng ngã theo phe mình.」
Vị Đương chủ hiểu rất rõ rằng nếu tăng phe đồng minh thì cũng đồng thời giúp tăng khả năng nghiền nát bè lũ Banfield. Đây cũng chính là minh chứng cho thấy thằng ranh đó đáng ngại đến mức nào.
「Phụ thân!! Người không cần phải làm tới thế đâu!! Con sẽ....!!!」
Một đứa con trai lên tiếng, ý bảo rằng gã sẽ tự mình lo liệu chuyện này.「Phụ thân!! Người không cần phải bẩn tay. Xin hãy....!!!」Song, vị Đương chủ cắt phăng.
「Đồ ngu, mày muốn giống thằng ngốc kia à, hả? Chúng ta sẽ không điều động quân lực giống cái cách của thằng Deriku nữa!!」
Nói rồi, vị Đương chủ liền quay sang ảnh lập thể của Liam, thứ đang lơ lửng tại vùng trung tâm và cười đầy nham hiểm.「Ranh con, đừng nghĩ bản thân sẽ bình an vô sự sau khi đã gây sự với dòng dõi Berkeley bọn ta.」
Dù Liam không hề hay biết, song một biến động lớn đang ngầm diễn ra.
◆
Giữa tiết học tại Học viện chính quy, ánh mặt trời len lỏi qua từng ô cửa sổ, còn tôi thì tay chống cằm vẫn vơ.
「Sao chuyện chẳng bao giờ đi đúng hướng thế nhỉ?」
Bất luận có nghĩ nát óc thì mọi thứ vẫn thật kỳ lạ.
「Liam, cho tôi xin thêm tiền đi!! Thế nào cũng được, làm ơn chu cấp thêm đi!!」Cái tên đầy tớ Wallace đang bám chặt vào tôi mà khóc lóc ỉ ôi.
Kurt chỉ nhìn và xỉa sói.「Cậu vẫn chả thay đổi gì mấy nhỉ, Wallace.」
Eila thì bắt chéo tay trong lúc nhìn Wallace với ánh mắt đầy khinh bỉ.「Ngươi lại tiêu hoang nữa chứ gì? Sao không thử bớt phung phí một chút đi?」
「Im đi!!」Xem chừng tên Wallace này chẳng hề có ý định lắng nghe những lời khuyên đó.「Lúc đặt chân đến dinh thự của Liam, tôi còn tưởng bản thân sẽ được sống xa hoa một chút, nhưng rồi Serena xuất hiện, và mọi thứ bỗng chốc đổ vỡ!! Vậy tại sao tôi không được ăn chơi ở đây chứ?」
Coi bộ bất luận tên Wallace này có làm gì thì hắn luôn vướng phải những chuyện không đâu, nhưng tất cả đều là do bản thân hắn mà ra cả, nên cũng khó mà đổ hết tội cho Serena được. Tôi hiểu mối lo của bả đối với tên này. Wallace vốn chẳng hề gây rối, song đồng thời cũng chả mang lại ích lợi gì.
Bảo trợ cho tên Wallace này đúng là sai lầm, song vấn đề lớn nhất lúc này phải là Rosetta. Trong lúc cả bọn vẫn còn đang nhí nhố thì Rosetta tiếp cận.
「Darling, anh định ăn trưa ở đâu thế? Can tin ạ?」
Tôi cứ tưởng cô ta phải là một nữ nhân với ý chí quật cường, nhưng hoá ra lại dễ dãi đến không tưởng. Từ tận đấy lòng này, tôi đã thất vọng quá sức vì Rosetta đổ mình quá dễ dàng. Cũng không phải tôi có ý định tống khứ cô ta hay gì. Bởi vậy mà tôi hiện tại đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Tôi vẫn rất muốn cái danh Công tước, bởi lẽ bản thân đã phải rất vất vả mới có được nó. Cộng thêm, nếu gạt bỏ Rosetta thì cũng đồng nghĩa với việc mất tín nhiệm trong giới quý tộc. Nếu Rosetta phản bội thì lại là một câu chuyện khác, tôi sẽ viện cớ đó mà đá đít cô ta, song nếu chuyện như vậy không xảy ra thì CHỊU.
「Ta sẽ mua vài mẫu bánh mỳ ở cửa hàng.」Tôi nói vậy và Rosetta gật đầu.
「Bánh mỳ ấy ạ? Cứ giao cho em. Em sẽ mua giúp anh.」
『Thật đấy à? Ai bảo cô làm vậy hả? Một nữ quý tộc mà lại hành xử như chân sai vặt thế kia thì liệu có ổn không đấy? Cô còn phải học nhiều lắm mà!!』
「Không cần thiết... Ta sẽ bảo tên Wallace đi hộ. Wallace, đi mua vài ổ bánh mỳ coi.」
Tên Wallace nghe xong thì liền vò đầu bứt tai.「Còn lâu. Cậu có biết tầm này đông lắm không? Tầm này mấy món ngon có khi cháy hàng hết rồi.」
Kurt lạnh lùng nhìn gã.「Cậu đúng là vô dụng mà.」
Eila chêm thêm.「Đúng đó, đồ vô dụng.」
Song tên Wallace vẫn chẳng hề mảy may.「Rồi rồi, muốn nói gì thì cứ nói cho đã đi. Nhưng mà nhé, không ai thắc mắc về việc Liam sai vặt một cựu Hoàng tử à?」
「Wallace, đi mau đi.」Tôi lập lại lần nữa.
「Liam, nghiêm túc đấy, làm ơn tha cho tôi đi. Chầy chật chờ đợi là quá sức đối với tôi rồi.」
『Tên này bốc phét giỏi gớm.』
「Bốc phét ít thôi. Mỗi khi ta tới cửa hàng, mọi người luôn xếp hàng ngay ngắn. Ta còn chả gặp vấn đề chen lấn nữa là.」
Suy cho cùng, đây vốn là Học viện dành cho giới tinh hoa. Ai nấy cũng đều có ý thức trong cách hành xử.
Kurt và Eila cũng chỉ biết nhìn nhau và lắc đầu phủ nhận.
「Đấy là do cậu cả đấy, Liam.」Kurt lên tiếng.
「Đấy là bởi cậu trông rất đáng sợ mỗi khi nổi giận đó, Liam.」Eila chêm vào.
Vậy ra đám xung quanh chỉ hành xử đúng mực khi có tôi ở quanh đó thôi sao? Chà, nghe thú vị đấy... nhưng vấn đề trước mắt là Rosetta, cô ta đang trông rất khó xử.
「Um, vậy em không cần phải đi nữa ạ?」
Trông cô ta có vẻ rụng rời, nên tôi quyết định bỏ cuộc.
「Bỏ đi, đến can tin thôi.」
「Can tin ạ? Để em đi chiếm chỗ trước.」
『Thật đấy à, sao cô lại muốn làm chân sai vặt đến thế hả? Mấy chuyện đó chỉ vui khi ta bắt cô làm vậy thôi... chứ không phải cô tình nguyện làm thế!!!』
「Em không cần phải làm gì đâu. Cứ bình tĩnh đi.」
「Đ-đúng là vậy nhỉ..」
Lúc thấy Rosetta xị xuống, tôi không khỏi cảm thấy mình làm sai điều gì đó. Ý là, hành hạ cô ta sau khi cả hai đính ước vốn là ý định của tôi, song cố ý và vô tình là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
Mặc cho trước đó đã từ chối yêu cầu của tôi, song tên Wallace vẫn mặt dầy đòi hỏi.「Liam này, tôi muốn dùng món đồ uống đặc biệt ăn kèm bữa trưa... món đắt nhất ấy.」
「Ta nghĩ nước khoáng là hợp với ngươi nhất rồi.」
『Tại sao tên chạy vặt này lại dám đào mỏ mình nhỉ? Mình không ngại đối tốt với hắn, nhưng không phải kiểu bị hắn trèo lên đầu lên cổ.』
Nghe xong thì Eila liền tặc lưỡi.
『Cô nàng ghét tên đó thật nhỉ. Có phải là do cái tính ất ơ của tên Wallace đã làm Eila khó chịu không nhỉ.』
Eila chêm vào.「Wallce, sao ngươi không hít khí trời mà sống luôn đi? À nhân tiện thì ta vẫn sẽ dùng món đắt tiền đó.」
「Này, như vậy chẳng phải là có hơi quá đáng rồi hay sao? Kurt, cậu làm ơn nói gì đó với cô ta đi.」
Đột nhiên bị kéo vào cuộc tranh cãi, Kurt hẳn đã quyết sẽ nói vài điều với Wallace.
「Đồng ý là Eila có hơi quá đáng, song cậu cũng nên học cách quản lý chi tiêu đi, Wallace.」
「Cả cậu nữa ư!! Liam!! Cứu với, Liam!! Hai người họ hùm lại bắt nạt tôi kìa!! Cậu còn định im lặng đến bao giờ nữa vậy?」
『Lại nữa rồi đấy, thay vì làm gì đó có ích thì hắn lại bắt đầu chèo kéo. Sai rồi. Sai hết rồi, đây đâu phải chân sai vặt mà mình muốn!!!』
「Im mồm và dùng món đặc biệt trong ngày đi.」
「Cả cậu nữa sao?」
「Ừ, thật hay biết mấy nếu ta có thể.」
「Ể? Sao nghe như cậu đang thất vọng về tôi vậy? Cậu không định bỏ mặc tôi đâu nhỉ? ĐÂU NHỈ?!」
Wallace tuyệt vọng bấu víu vào tôi và tôi thì ra sức đẩy bản mặt mếu máo của hắn ra xa.「Ngậm miệng lại và tránh xa ta ra.」
Mặc dù tôi mới là người bị Wallace làm phiền, song sắc mặt của Eila lại tối sầm lại.
「Tên khốn Wallace, bỏ cái bàn tay dơ bẩn đấy ra khỏi người Liam mau!!」
「Hí!!」
Nói xong, Eila lập tức truy sát Wallace.
Tôi từng mong chờ cuộc đời học sinh tại Học viện chính quy... song nó lại không phải như thế này.
●
Tại Hành tinh Thủ đô, viên Tể tướng đã tập hợp một đám viên chức nọ. Có đó những tên giám sát viên Claudia. Bọn chúng đã thực hiện "nghĩa vụ" suốt nhiều thế hệ, và một số kẻ trong số chúng đang khá là bất mãn.
Đối mặt với bọn chúng, viên Tể tướng đang mỉm cười rất tươi.
「Cảm ơn tất cả vì đã tận tuỵ phục vụ Đế chế trong suốt thời gian qua. Vậy nên để tất cả có thể tiếp tục phụng sự Đế chế, ta định là sẽ phân cho các vị một vai trò mới.」
Tất nhiên, đám Giám sát giả sẽ phản đối.
「Ngài Tể tường!!」Một tên lên tiếng phản đối.「Chúng tôi không thể cứ vậy mà thay đổi được. Chí ít thì xin ngài hãy ra lệnh cho chúng tôi giám sát gia tộc Banfield!!」
「Đúng đó!!」Một tên khác lớn tiếng đồng tình.「Mệnh lệnh của Tiên đế vẫn còn đó!!」
「Xin hãy cho phép chúng tôi giám sát Bá tước Banfield!!」
Do đã làm cùng một việc trong suốt hai ngàn năm, nên bọn chúng không chấp nhận việc bị "thiên chuyển" kiểu vậy. Tất nhiên, viên Tể tướng hiểu rất rõ cảm xúc của chúng. Song đối với ông, bọn người này chẳng khác nào một đám ung nhọt.
「Ra là thế. Được rồi, nếu bọn các ngươi đã muốn vậy thì chắc ta phải ra tay "xử lý" hết một thể rồi.」
「Ngài Tể tướng?」
Nói xong, ông liền quăng một sấp tài liệu lên bàn, bên trong là những chuyện xấu mà bọn giám sát viên đã thông đồng với lũ quý tộc khác. Đám giám sát viên mở to mắt kinh ngạc trước sấp tài liệu kia.
Sau đó, viên Tể tướng tiếp lời.「Thật không ngờ, các ngươi dám điều tra cả ta.」
Đám người này không chỉ giỏi trong việc tra tấn người khác, mà còn tranh thủ rình mò khắp nơi. Đúng là mấy kẻ kiểu vậy rất có đất dụng võ, song viên Tể tướng lại chẳng thể tin được đám người từng rình mò mình.
「C-chuyện không như ngài nghĩ đâu!!」
「Những cái cớ như vậy, cứ dành lại mà dùng lấy. Nếu các ngươi biến mất, đêm về ta sẽ an tâm mà nhắm mắt ngủ nghỉ. Với lý do như vậy, đã là quá đủ để ta ra tay xoá sổ bè lũ các ngươi rồi.」
Đám giám sát giả coi bộ chuẩn bị phản kháng, song Tia đang đứng ở một bên. Cô mau chóng tước thanh liễu kiếm ra khỏi vỏ. Chỉ trong chớp mắt, hết tên này đến tên khác gục xuống với một cái lỗ trước ngực trái. Bọn chúng thậm chí còn chẳng có cơ hội kháng cự hay chạy trốn.
Quan sát hết quá trình đó, viên Tể tướng vỗ tay ca ngợi Tia. Lúc tên cuối cùng gục xuống thì ông cất lời.「Làm tốt lắm. Chắc là chuyện tại Học viện quân sự cũng phải nhờ cô rồi.」
Tia hất máu còn động lại trên lưỡi kiếm sang một bên và tra nó vào bao, ánh mắt vẫn dán chặt vào mấy cái xác dưới chân.「Không thành vấn đề. Tôi sẽ xem đây là cơ hội để loại bỏ những kẻ dám chống đối Bá tước Liam.」
Dám thách thức Liam-sama, đám người này trong mắt cô chẳng khác nào kẻ thù.
「Vậy cô định ghi danh ngay và luôn à?」Viên Tể tướng tò mò hỏi.
「Vâng, tôi định sẽ ghi danh vào năm sau ạ.」
「Thế còn viên Bá tước thì sao?」Viên Tể tướng tiếp lời trong lúc theo dõi một viên thuộc cấp tiến vào phòng và dọn dẹp đống xác chết nằm la liệt. Cảnh tưởng trước mắt chẳng khiến anh ta biến sắc, mà ngược lại còn giúp anh ta có một bài học sâu sắc.
Là một Học viên năm tư, Liam sẽ sớm tốt nghiệp. Trong chưa đầy ba năm nữa, cậu sẽ tốt nghiệp Học viện và sẽ sớm ghi danh vào Đại học hoặc Học viên quân sự. Chuyện là viên Tể tướng đang thắc mắc không biết cậu sẽ chọn làm gì trước.
「Liam-sama định sẽ ghi danh vào Học viện quân sự trước ạ.」
「Vậy có nghĩa là ngài ta sẽ ghi danh vào Đại học sau khi hoàn thành khoá đào tạo đúng chứ. Không biết chuyện với đám Berkeley có ổn thoả vào tầm thời điểm đó không nhỉ.」
Viên Tể tướng nói thế là hàm ý rằng『Giao tranh với dòng tộc Berkeley như vậy liệu có ổn không đấy?』
Tia chẳng hề mảy may và đáp lại luôn là.「Liam-sama nhất định sẽ thắng. Có khi mọi chuyện còn kết thúc trước cả khi ngài kịp chú ý đấy chứ.」
Thấy cô tự tin như vậy, viên Tể tướng chỉ còn biết cười trừ.「Hi vọng là vậy.」
◎
Tại Đệ nhất học viện • trực thuộc Học viện Chính quy.
「Chẳng phải mấy câu truyện kể về hội Kị sĩ bàn tròn lẫn Thập nhị Kị sĩ rất ngầu hay sao?」
Mấy lời trẻ con ấy xuất phát từ chính mồm Wallace.
Kurt nhìn qua và nhíu mày.「Lại định mơ giữa ban ngày ban mặt nữa à. Rồi, lại là vụ gì nữa đây, Wallace?」
「Ý tôi là, cậu biết đấy, kiểu như được chọn vào một nhóm Kị sĩ kiệt xuất ấy. Hồi còn ở Cung điện, tôi hay đọc được những câu truyện kiểu vậy. Như thế chẳng phải ngầu lắm sao?」
「Lại mấy cuốn truyện tranh vớ vẩn chứ gì.」
Lúc bị Kurt chỉ ra thì tên Wallace đã lấy làm xấu hổ và ngoảnh mặt đi hướng khác. Có vẻ như thế giới này cũng có vài cuốn truyện tranh kiểu vậy. Lúc còn ở Nhật Bổn, Nitta-kun cũng rất hay đọc những thể loại manga như vậy. Thật ra hồi đó, tôi cũng từng đọc mấy bộ được cậu ta giới thiệu. Chắc là văn hoá manga tại thế giới này cũng có những đầu truyện viết về mười hai Kị sĩ xuất chúng, tinh anh trong tinh anh, khá tương đồng với truyền thuyết của trái đất. Vị Hoàng đế đã ban cho bọn họ những đặc quyền, nhằm nâng cao cái danh hiệu đó.
Đám con trai bọn tôi đã rời khỏi khuôn viên trường và đang bàn bạc những thứ trên trời dưới đất.
「Tìm kiếm tất thẩy 12 con người như vậy chẳng phải sẽ rất phiền phức hay sao?」Tôi lẩm bẩm.
Kurt khó chịu đáp.「Liam, cậu đừng nên nghiêm túc suy xét những gì Wallace nói. Dù gì thì đống tri thức đấy đều đến từ manga. À nhân tiện, cậu nghe câu【hương người đức hạnh ngược gió bay khắp mười phương】 chưa, tìm 12 hai người đủ tốt dễ lắm.」
「Thật ư?!」Tôi bất giác thốt lên.
「À ừm. Ý là, cậu thử nghĩ mà xem. Ví dụ, chỗ tôi có rất nhiều Kị sĩ quy tụ về. Thế chẳng phải lựa mười hai cá nhân như vậy từ chỗ đó sẽ dễ lắm hay sao?」
「Nhưng chẳng phải bọn họ là những cá nhân đặc biệt kiệt xuất hay sao? Kị sĩ mạnh như vậy, nhiều lắm à?」
「Ừ thì còn tuỳ vào cách cậu nhìn nhận và phán xử. Nhưng theo quan điểm của tôi, có rất nhiều cá nhân đạt tiêu chuẩn.」
Nghĩ lại thì, đúng là có rất nhiều Kị sĩ để lựa chọn. Đảm bảo, nếu tôi chịu tìm, chắc chắn sẽ tìm ra được một cá nhân kiệt xuất. Lúc này tại gia tộc Banfield, Tia và Marii là hai cá nhân khả dĩ.
「Chắc là ta sẽ tự đi tìm cho mình một vài tên và đánh số chúng.」
Kurt vội ngăn tôi lại.「Dừng lại đi.... Chúng ta đang tán gẫu mà. Đối đãi đặc biệt với một nhóm nhỏ chỉ tổ khiến mọi thứ thêm phần rắc rối hơn mà thôi, giống như kiểu đang âm ỉ tích trữ sự bất mãn ấy. Nhân tiện, cái đám Thập nhị Kị sĩ mà Wallace nhắc tới trước đó, vốn dĩ là bọn sắm vai phản diện đấy.」
「Hô!? Phản diện ấy hả?」
Tôi lườm tên Wallace, và hắn lập tức tránh mặt. Nếu tên này ủng hộ cái ác thì ít ra cũng khiến tôi phải thay đổi cách nhìn về hắn. Ít nhất là vậy.
Có thể, Kurt sẽ xem đây là một ý tồi, song tôi thì lại rất tán thán. Đám Kị sĩ đó tựa như chốt chặn dành cho nhân vật chính ấy? Kiểu như Tứ đại thiên vương ấy. Một tên đại ác thì phải thủ cho mình một đội Kị sĩ tay sai đắc lực chứ, đúng không? Dạo gần đây, tôi vẫn chưa đủ Ác, nhưng nói đi cũng phải nói lại, do đang đi học nên cũng rất khó làm chuyện ác.
「Hội Kị sĩ bàn tròn và Thập nhị Kị sĩ, hể? Vấn đề là, ta nên áp dụng cái nào đây.」Tôi lẩm bẩm. Nghe thế thì Wallace liền giơ tay xung phong.
「Liam này, một ngày nào đó tôi sẽ tự lập cho riêng mình một Hội Kị sĩ bàn tròn, nên đừng có dùng cái đó!! Nếu cả hai làm chung một kiểu thì chẳng khác nào cậu đang bắt trước tôi cả. Như thế thì mất thể diện lắm đấy.」
Tên Wallace lại kiểu "cái rốn vũ trụ" nữa rồi. Chưa kể điều tên này vừa nói thật phi lý, bộ hắn nghĩ bản thân là vua Arthur hay gì. Hửm, chờ đã, hắn bảo lập ra hai Hội Kị sĩ bàn tròn như vậy thì kì cục lắm, song lại không thấy xấu hổ khi làm theo manga à?
Thế là tôi quyết định dời chuyện lập đoàn Kị sĩ lý tưởng về sau.
Thấy thế thì bờ vai Kurt khẽ trùng xuống. 「Liam, cậu bị Wallace tiêm nhiễm mất rồi.」
Wallace nghe thế thì liền vặn lại.「Này, thất lễ quá đấy.」
Trong lúc cả ba vẫn còn đang tám nhảm thì Rosetta và Eila gọi lớn và vẩy tay về hướng này.
Lại nữa rồi, sao cứ thích trỏ mỏ vào hội anh em cây khế thế nhỉ.
「Darling!! Ra là anh ở đây!!」
「Hai người đang làm gì ở đây thế?」
Cái cô Rosetta dễ dãi thì đang cười toe toét, và cùng Eilaーcái đứa xem tên Wallace như không khíーđang chạy đến chỗ này.
Cảnh tượng Rosetta chạy đến đây rất có vấn đề, khuôn miệng thì cười tươi rói, mái tóc uốn xoăn đưng đưa theo từng nhịp chân, song thứ có vấn đề ở đây là bộ ngực nảy nở kia đang nhún nhảy theo từng nhịp di chuyển. Trông cổ dễ thương vô cùng, trông chẳng giống cái con ả Rosetta ương bướng hồi đó một chút nào. Không, phải là, cái con ả Rosetta từng kiêu ngạo kia giờ đang vẩy đuôi như một con cún mừng chủ mà tức tốc chạy đến chỗ này. Vì bản thân là một tên thích chó, nên so sánh như vậy lại càng khiến cô ta thêm phần đáng yêu. Ừm, quả đúng là một vấn đề nan giải.
「Cớ sao mọi sự lại thành ra thế này chứ?」Tôi rầu rĩ.
「Có chuyện gì không ổn ạ, Darling? Anh không được khoẻ ạ? Ta cùng đến chỗ trạm xá nhé!!」
「Không, không phải như vậy...」
Rosetta đang rất lo lắng cho tôi. Tất nhiên, nếu biết cảm xúc này của cô ta là giả thì tôi đã có thể hạ thấp phòng bị và tận hưởng tình huống này. Nhưng tiếc cái, cô ta lại chả có vẻ gì là đang giả vờ.
Rosetta kiên định trước kia biến đi đâu mất rồi???