Chương 8: Ngọc Lưu Ly
Trans +edit: Midzuki
Tôi ôm Patty trên chiếc giường của khách sạn, làn da ẩm ướt của chúng tôi hòa vào với nhau.
Cơ thể mềm mại của Patty thật tuyệt đẹp.
Tôi hôn lên cặp đồi đang đung đưa của em ấy và vuốt ve mái tóc mềm mại của em.
“Cái chạm của em thực sự rất dễ chịu…. Anh yêu đôi bàn tay của em nhất những lúc như thế này.”
“Chúng to và thô ráp - bàn tay đặc trưng của người nông dân.”
“Đúng vậy, nhưng lòng bàn tay em mềm mại và mịn màng.”
“Anh thích đôi mắt của em. Thích cách em nhìn anh chăm chú đến vậy.”
“Anh hẳn rất cô đơn. Một người cô độc trong chính thế giới của mình. Đó chính là lý do tại sao anh chấp nhận em. Đôi mắt này của anh có đang tiết lộ điều đó hay không?”
Khi nhìn thấy tôi đỏ mặt, em ấy vuốt ve mu bàn tay tôi và thì thầm,
“Anh bắt em làm những gì anh muốn đến mức đó sao…”
Khi tôi ôm lấy em ấy, tôi dụi vào trong lòng em, tự hỏi bản thân có thể tiết lộ bao nhiêu phần sự thật mà bản thân đang che giấu cho em nghe.
Dù chỉ trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng mình có thể sẵn sàng chết vì em.
Patty rời giường và lấy một chiếc vòng cổ từ trong túi áo.
Mặt dây chuyền được làm bằng đá Ngọc Hồng Lựu lấp lánh màu đỏ trên ngực của em ấy.
“Còn viên đá này là?” Tôi hỏi em.
“Đó là viên đá đại diện cho tháng sinh của em, đá Ngọc Hồng Lựu. Em được sinh vào tháng Một. Còn anh?”
“Tháng 12.”
“ Ồ, sát nhau quá…. Vậy thì, viên đá đại diện cho anh là Ngọc Lưu Ly.”
Em ấy dựa má vào ngực tôi và đáp lại bằng giọng mèo con tinh nghịch.
“Lần sau chúng ta gặp nhau ở nhà anh nhé.”
“Nhà anh á? Không có chỗ để đứng đâu,” Tôi đáp lại, nhẹ nhàng từ chối em ấy.
Patty lẩm bẩm,
“Em biết rồi. Em nghĩ là do anh dị biệt.”
“Hả? Chuyện đó là sao?”
“Không… Anh là một chàng trai tốt, khác biệt so với những người khác.”
Sau vài ngày gặp gỡ nồng nhiệt, tôi thấy bản thân vẫn muốn biết thêm về em. Nhưng tôi không hỏi, và em ấy vẫn còn có chút dè dặt với tôi.
Quyết định để đầu óc thanh thản hơn, tôi trở về quê thăm mộ mẹ và bà rồi leo lên ngọn núi nơi chôn cất cha tôi.
Khi tôi trở về và thấy Patty đang đợi ở quán cafe, cô ấy nhìn tôi một cách buồn bã.
“Nhiều ngày nay em cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ quay lại,” em ấy nói lại với tôi.
“Sao thế? Anh chỉ muốn tạm biệt bố mẹ anh thôi.”
“Nhưng bức ảnh đó”
“Em tưởng em sẽ không bao giờ được gặp anh nữa,” em ấy khẽ thì thào.
Tôi giục em ấy ngồi cạnh tôi và mỉm cười, cố gắng trấn an em.
Chúng tôi gọi bánh chiffon và trò chuyện vui vẻ.
Sau đó Patty tặng tôi một món quà.
“Anh nghĩ sao? Thử đeo lên xem nào,” em ấy đáp lại.
Tôi do dự, xấu hổ, nhưng thực sự vui khi thấy họa tiết của chiếc vòng không có cầu kỳ.
Chuỗi vòng có xâu một viên đá Ngọc lưu Ly, màu xanh lam đậm khiến tôi nhớ đến một hũ thạch đậu xanh.
“Nó hợp với anh quá! Hoàn hảo,” Patty thốt lên.
“Em nói dối rồi,” tôi đáp lại, rồi mỉm cười với em.
“Em không nói dối. Vậy nên, anh hứa với em phải giữ nguyên vẹn chiếc vào nhé.”
“Được rồi. Cảm ơn em.”
“Này, anh thích em đến thế sao?” em ấy hỏi, với giọng điệu châm chọc.
“Có, anh yêu em.”
“Tại sao anh lại yêu em nhiều đến thế? Em có làm anh nhớ đến mối tình đầu của anh không?”
Hình ảnh vợ của Raul hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi biết đó sẽ không bao giờ là chị ấy.
“Không. Không có đâu. Anh yêu em, Patty.”
“Thực sự ạ? Em vui quá đi mất!”
Em ấy ôm lấy tôi trong sự phấn khích, niềm vui của em ấy lan tỏa khắp bầu không khí xung quanh.
****
Một ngày nọ, khi tôi đang rời khỏi căn hộ để đi xem phim, điện thoại của tôi reo lên.
(Will. Có chuyện rồi.)
Đó là yêu cầu đến từ Biff Cuse.
Tôi gọi cho Patty để báo cho em ấy rằng tôi có việc khẩn cấp và đang trên đường từ quán “ Tân Thành Phố” rẽ qua quán cà phê Ramona của Biff.
Khi đến nơi, điều đầu tiên tôi làm là đưa cho Biff một tờ giấy ghi rằng, ‘ Yêu cầu cần được viết dưới dạng văn bản.’
Anh ấy đặt ảnh các mục tiêu liền bàn.
Tôi nhìn chằm chằm vào chúng.
Các mục tiêu lần này là ba sĩ quan của Cục Điều tra Liên Bang Eldland (EBI). Họ đang điều tra tội phạm có tổ chức liên quan đến gia đình Sanders.
Ngay cả khi đang đeo cặp kính râm, Biff vẫn cảm nhận được có điều gì đó không ổn đang diễn ra với tôi.
“Will, nghe giọng anh có vẻ ổn trên điện thoại, nên tôi thấy đỡ lo phần nào. Nhưng giờ nhìn anh trực tiếp thế này, trông anh nhợt nhạt quá.”
“...Biff, tôi muốn biết tin tức mới nhất về vợ và con của Raul.”
“Vâng. Cô ấy đang làm việc chăm chỉ với vai trò là người quản lý xưởng may của chúng tôi. Công việc đã giúp cô ấy rất nhiều và chúng tôi thậm chí còn tăng lương cho cô ấy. Con trai cô ấy hiện đã tám tuổi và đáng lớn lên khỏe mạnh.”
“ Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều. Mọi chuyện sẽ ổn từ giờ chở đi rồi, đúng không?”
“Dĩ nhiên,” Biff đáp lại, đưa tôi cốc cafe.
“Anh là một người bạn cũ với tôi. Nhưng tôi chẳng có gì ngoài lòng biết ơn dành cho anh. Hãy để cô ấy và đứa bé cho chúng tôi lo.”
“Tôi thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Cảm ơn anh.”
Tôi tháo kính râm ra và đặt tay lên tách. Biff nhìn tôi rồi im lặng.
“Anh ổn chứ?”
Sau khi nhấp một ngụm cappuccino đậm đà, tôi trả lời với giọng điệu chắc nịch.
“Ổn. Tôi là Người Hành Quyết. Một huyền thoại trong thế giới ngầm.”