"Moo-ii-yo-!"

Giọng nói non nớt vang vọng trong phòng tắm.

Tôi trốn trong chiếc bồn tắm trống, kéo nắp đậy lại. Thế là bất khả xâm phạm rồi. Sẽ không ai tìm ra tôi đâu. Nghĩ đến cảnh anh trai đang đi loanh quanh khắp nơi để tìm mình, tự nhiên tôi thấy buồn buồn mà mắc cười.

Ushishishishi…!

Tiếng cười nén lại của tôi dội ngược trong không gian. Áp tai xuống đáy bồn, thấy mát lạnh, dễ chịu. Tiếng ve mùa hè vang vọng mơ hồ, như vọng từ một nơi xa xôi nào đó. Tôi nghe tiếng anh đang lục lọi trong kho dưới cầu thang.

“Ơ, đâu rồi ta?” - giọng anh vang lên, rồi tiếng chân xa dần.

Đồ ngốc… Ushishishishi…!

Nhưng dần dần, một nỗi lo lắng len vào trong lòng tôi.

Nếu cứ như thế này, mãi không ai tìm thấy mình thì sao-?

Bóng tối trong lòng bồn tắm bỗng hóa thành một biển đen bé nhỏ. Tôi bị nó nuốt chửng trong chớp mắt, và rồi sẽ chết chìm trong đó… Nghĩ đến điều ấy, tôi thấy sợ hãi vô cùng.

Tôi định bật nắp bồn lên theo phản xạ - nhưng nghe tiếng bước chân hối hả, tôi vội rụt tay lại.

Cố chịu, cố chịu nào…!

Và rồi, lúc đang cố nén mình lại, tôi bắt đầu lim dim buồn ngủ.

Cảm giác như đang ngâm mình trong một bồn nước ấm, mềm mại, mơ màng…