Thứ Hai có lẽ là ngày mà hầu hết người Nhật không ưa thích nhất trong tuần.

Những người phải đi học hoặc đi làm vào thứ Hai, tức là sau ngày cuối tuần, sẽ phải kéo lê cơ thể nặng nề của mình khỏi giường trong khi nghĩ rằng 'Thật là phiền phức'.

Mặt khác, một số người có thể thức khuya, mong muốn đêm Chủ Nhật kéo dài mãi mãi.

Tôi đã làm điều tương tự trước đây, nhưng nó chỉ khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn vào ngày hôm sau, khiến việc học và làm việc bán thời gian trở nên khó khăn hơn.

Nhưng gần đây, tôi đều đã luôn nghĩ rằng, "Ước gì cuối tuần hãy kết thúc sớm đi!"

Tôi không ngờ mình lại thay đổi nhiều đến vậy, nhưng lý do thì rất rõ ràng.

Vào sáng thứ Hai lúc trước, tôi thường nghĩ, "Hầy, Mình sẽ phải đợi trôi qua 5 ngày nữa", nhưng...

"Hmm, buổi sáng thật sảng khoái!”

Tôi thức dậy sau một đêm ngủ ngon và mở cửa sổ để tận hưởng ánh nắng mặt trời buổi sáng.

Hôm nay là một buổi sáng thật trong lành!

Khi tôi rời khỏi phòng và đi đến phòng khách, Rie đã thức dậy và đang làm bữa sáng.

"...Chào buổi sáng, Onii-chan."

"Chào buổi sáng, Rie."

Rie, trông vẫn còn buồn ngủ, đang làm bữa sáng với đôi mắt mở nửa chừng.

Có vẻ hơi nguy hiểm, nhưng tôi đoán Rie luôn như vậy.

"Rie, hôm nay em có muốn làm bữa sáng cùng nhau không?"

"...Eh? Onii-chan có thể nấu ăn sao?"

"Anh có thể nấu nếu đó chỉ là một món đơn giản."

Vì ở thế giới trước tôi làm việc bán thời gian tại một quán cà phê nên tôi có thể nấu những món đơn giản.

Tất nhiên tôi không giỏi bằng Rie, người nấu ăn cho chúng tôi mỗi ngày, sáng, trưa và tối.

Đứng bên cạnh Rie, tôi bắt đầu thái rau và làm salad.

“Anh có vẻ khá giỏi đó. Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?

"Fufu, Anh là một thiên tài có thể làm bất cứ điều gì."

“…Đừng nói gì đó hài hước như thế."

Sáng sớm như thế này tôi đã bị em gái mắng rồi. Nhưng không sao cả vì em ấy có nụ cười rất dễ thương.

Chúng tôi làm bữa sáng và ăn cùng nhau.

Nghĩ lại thì, bố mẹ đã rời đi từ rất sớm phải không? Mặc dù mình thức dậy khá sớm, nhưng họ đã đi làm rồi.

Trong lúc suy nghĩ về điều đó, chúng tôi ăn xong bữa sáng mà tôi đã làm cùng Rie, sau đó trở về phòng của mình để chuẩn bị đến trường.

"Chuẩn bị xong rồi chứ, Rie?"

"Vâng."

Sau khi thay đồng phục học sinh, chúng tôi cùng nhau rời khỏi nhà và như thường lệ, tôi đạp xe trong khi Rie ngồi phía sau.

"Em có quên gì không?"

"Không có. Anh đã mang theo bữa trưa của mình chưa, Onii-chan?"

"Anh mang rồi. Làm sao anh có thể quên được bữa trưa mà Rie đặc biệt làm dành cho anh chứ."

"...Hmm, vậy thì tốt."

Phản hồi có phần chậm trễ. Có điều gì đó làm em ấy bận tâm sao?

"Được rồi, đi thôi."

"Vâng."

Sau đó, tôi đạp xe đến trường cùng một người ngồi sau, điều này có lẽ được phép ở thế giới này.

× × ×

Khi đến gần trường, tôi thường nghĩ về những điều tiêu cực như, "Hôm nay sẽ thật tệ vì môn học đó".

Thành thật mà nói, đôi khi tôi vẫn nghĩ như vậy. Tôi thích các môn xã hội hơn nên gặp khó khăn với các môn như toán và vật lý.

Thứ Hai là ngày tồi tệ nhất vì có hai môn mà tôi không giỏi.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nghĩ nữa, "Thứ Hai, tránh xa! Biến khỏi đây!"

Lý do tất nhiên là... cô ấy.

"Sei-chan!"

Tôi gọi tên cô gái tôi nhìn thấy phía trước khi đạp xe.

Cô ấy đang nhìn vào điện thoại, và khi tôi gọi tên, cô ấy khẽ giật mình một lúc rồi quay lại nhìn tôi.

Mái tóc ngắn màu bạc của cô ấy tung bay tuyệt đẹp, đung đưa trong gió và phản chiếu ánh sáng mặt trời vào mắt tôi.

Đôi mắt to tròn của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy bộ đồng phục quen thuộc của trường, nhưng dù có quen đến đâu, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ rằng trông cô ấy thật dễ thương.

"Chào buổi sáng, Hisamura."

Sei-chan chào tôi với một nụ cười nhẹ nhàng khi tôi tiếp cận cô ấy trên chiếc xe đạp của mình.

"Chào buổi sáng, Sei-chan."

"Chào buổi sáng, Sei-san."

"Chào buổi sáng, Rie. Thật tuyệt khi thấy rằng hai người vẫn hòa hợp với nhau ngày hôm nay."

"Điều này là bình thường thôi mà."

Rie, người ngồi phía sau tôi, nói một cách ngượng ngùng khi em ấy xuống xe.

“Hôm nay tụi mình lại đi cùng nhau nữa nhé, Rie?”

“… Vâng."

Bất cứ khi nào Rie và tôi đi học cùng nhau, cô ấy thường đi bộ một mình từ xung quanh đây trong khi tôi đi xe đạp trước.

Rie cũng đang ở độ tuổi mà có lẽ em ấy không muốn bạn bè nhìn thấy anh trai và em ấy đi học cùng nhau và tôi cảm thấy buồn khi nghĩ về điều đó.

Nhưng, khi tôi bắt đầu đi học với Sei-chan, Rie cũng bắt đầu đi học với chúng tôi thay vì đi tới trường một mình.

Thật tuyệt khi có thể đến trường vào buổi sáng với Sei-chan và với cả em gái dễ thương của tôi.

“Sei- san, em xin lỗi vì đã làm gián đoạn thời gian riêng tư của chị với Onii-chan .”

"Đừng nói như thế. Dù sao thì em gái của Hisamura, Rie, đã trở thành một người quan trọng đối với chị."

"Uh...Vậy sao...?"

"Sei-chan, cậu có thể ngừng quyến rũ em gái tớ trước mặt tớ được không?"

"T-Tớ không cố gắng quyến rũ em ấy. Tớ chỉ bày tỏ thật lòng."

Điều đó không tệ hơn sao...?

Sei-chan tất nhiên là một cô gái rất dễ thương, nhưng đồng thời, cô ấy cũng rất ngầu.

Dựa trên thông tin trong manga, Sei-chan chưa bao giờ được tỏ tình bởi một chàng trai, nhưng cô ấy đã bị các cô gái tỏ tình nhiều lần.

Tôi đã tự hỏi liệu cô ấy có thực sự được tỏ tình bởi con gái hay không, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Rie, rõ ràng là cô ấy rất nổi tiếng với các cô gái.

Có điều gì đó thú vị về cách cô ấy thường cư xử, nói chuyện, hành động và cách cô ấy dịu dàng với con gái hơn con trai, điều mà tôi không thể giải thích rõ, nhưng...

Nhưng, Sei-chan đã là của tôi, và tôi không muốn để cô ấy cho bất kỳ ai, cho dù đó là trai hay gái.

"Bây giờ mình đi thôi."

Tôi nói vậy rồi xuống xe, vừa đi vừa đẩy xe.

Sei-chan đi bên trái tôi, và Rie ở bên trái cô ấy.

Cảm giác như Sei- chan bị kẹp giữa hai anh em chúng tôi vậy.

Tôi và Sei-chan không đi học cùng nhau mỗi ngày.

Bởi nếu chúng ta đi học cùng nhau mỗi ngày, mọi người có thể sẽ phát hiện chúng tôi đang hẹn hò.

Vì vậy, chúng tôi đi cùng nhau hai lần một tuần và thứ Hai là ngày chúng tôi nhất định phải đến trường cùng nhau.

Những ngày khác là bất cứ khi nào Sei-chan có mặt tại nơi gặp nhau.

Bằng cách đó, tôi có động lực đến trường mỗi ngày, luôn rời khỏi nhà với suy nghĩ “Liệu Sei-chan có đợi mình ở đó không?”

Nhưng hôm nay là thứ Hai, nên chắc chắn rằng cô ấy sẽ ở đó.

"Ugh...T-Thế còn bánh ngọt từ cửa hàng tiện lợi thì sao? Hai cái?”

"Hmm, tớ nghĩ nó không tệ."

Tôi lấy bài tập về nhà ra khỏi túi và đưa cho Yuuichi.

"Chết tiệt, cậu đang tống tiền tớ."

"Điều này sẽ không xảy ra nếu cậu làm bài tập về nhà của mình."

Hai bánh ngọt ở cửa hàng tiện lợi, Ừm... có lẽ tôi sẽ mua chúng với Sei-chan.

Sei-chan thích đồ ngọt, vì vậy tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ hạnh phúc.

× × ×

Lớp học bắt đầu như thường lệ, và thời gian trôi qua nhanh chóng—thực ra không nhanh lắm—tôi khá mệt, nhưng đã đến giờ ăn trưa.

Hôm nay có những môn học tôi không thích nhất, toán và vật lý, vì vậy tôi cảm thấy như một thời gian dài cho đến giờ nghỉ trưa.

Vì bây giờ là giờ nghỉ trưa nên như mọi hôm, tôi cùng Yuuichi di chuyển bàn ghế vào góc lớp học và sắp xếp sao cho năm người có thể ngồi cùng nhau.

"Cảm ơn nhé, Shigemoto-kun, Hisamura-kun."

Sau khi chúng tôi di chuyển bàn xong, Fujise và Sei-chan đến với hộp cơm trưa của họ.

"Không có gì."

Kể từ thứ Hai tuần trước, đúng một tuần trước, chúng tôi bắt đầu ăn trưa cùng nhau.

Lý do chính là...

"Yuuichi! Hôm nay tớ lại chuẩn bị cho cậu!"

Một cô gái xinh đẹp đến lớp chúng tôi nói điều đó, được biết đến với cái tên Kaori Toujoin.

Cô ấy là một người bạn thời thơ ấu và phải lòng Yuuichi và là đối thủ của Fujise.

Một tuần trước, Toujoin-san tuyên bố tình yêu của mình với Yuuichi ngay giữa lớp này.

Để đối đầu với lời tuyên bố ấy, Fujise cũng đồng thời tuyên bố tình yêu của mình.

Từ đó, năm người chúng tôi cùng tụ tập một bàn để ăn trưa.

Với tôi, đây là khoảnh khắc vui vẻ theo nhiều cách. Nhưng có lẽ Yuichi là người cảm thấy thiên đường và địa ngục nhất vào khoảnh khắc này.

"Đây, Yuuichi. Bữa trưa của bạn."

"Ah, cảm ơn, Kaori."

"Hehe, thoải mái nhé, người vợ chuẩn bị cho chồng là điều tự nhiên."

"Không, Kaori, tụi mình vẫn chưa kết hôn mà?"

"Ahh, đúng vậy. Tụi mình 'chưa' kết hôn."

"Muuu..."

Điều đầu tiên xảy ra khi Yuuichi nhận được bữa trưa của Toujoin-san là cậu ấy nhận được đủ loại ánh nhìn.

Đầu tiên, có một ánh mắt từ Fujise, người đang ở ngay bên cạnh. Cô ấy trừng mắt với đôi má phồng lên, nhưng thực ra đó chỉ là cái nhìn ghen tị đáng yêu.

Tuy nhiên, ánh mắt đến từ các cậu bé trong lớp học cảm thấy tràn ngập ý định giết chóc hơn là ghen tị.

Vì chúng tôi đã làm điều này từ thứ Hai tuần trước, tôi nghĩ những người xung quanh chúng tôi đã quen với nó bây giờ. Nhưng tôi không nghĩ vậy vì họ vẫn đưa ra một cái nhìn giết người.

Toujoin-san ngay lập tức nhận ra điều đó và nhìn quanh lớp học với một nụ cười đáng sợ.

"Ara, có vấn đề gì sao?"

"Không! Không có!"

Một người trong số họ trả lời, trong khi người kia gật đầu mạnh mẽ đáp lại.

Phản ứng của họ có thể là một điều tự nhiên vì bị đánh dấu bởi Toujoin-san sẽ rất đáng sợ.

"Hisamura-kun, cậu vừa nghĩ đến điều gì đó thiếu tôn trọng về tớ sao?"

"Không, hoàn toàn không."

"Vậy thì tốt."

Cậu ấy có khả năng đọc suy nghĩ hay gì đó không...?

Tôi rất ngạc nhiên khi nghĩ rằng cô con gái duy nhất của Tập đoàn Toujoin lại được giáo dục để có thể làm được điều như vậy.

Nhân tiện, kể từ thứ Hai tuần trước, Yuuichi đã ăn hộp cơm do Toujoin- san làm mỗi ngày.

Yuuichi cũng mang theo bữa trưa của riêng mình, vì vậy về cơ bản cậu ấy đã ăn hai hộp cơm cho bữa trưa. Cậu ấy có kỹ năng của một người ăn chuyên nghiệp nên có lẽ điều đó không thành vấn đề.

"Tớ nghĩ rằng nếu tớ muốn làm vợ của Yuuichi, ít nhất tớ cũng phải biết nấu ăn."

"Ummm, thật tuyệt nếu cậu có thể nấu ăn..."

"Hehe, đúng vậy."

Toujoin-san mỉm cười đắc thắng và nhìn Fujise thay vì Yuuichi.

"Nếu cô thậm chí không thể tự làm bữa trưa, làm sao cô có thể trở thành vợ của Yuuichi?"

"Uuu...! S-Shigemoto-kun, hãy chờ tớ nhé! Tớ chắc chắn sẽ cho cậu thấy rằng tớ có thể nấu ăn!"

"Uh, nhưng đừng ép bản thân quá sức nhé...?"

"Tớ sẽ cố gắng hết sức!"