Ngày mùa hè chói chang, mặt trời hôm nay lên cao, buổi chiều mười hai giờ rưỡi, bên ngoài trời nóng như một cái lò lửa.
Phóng viên truyền thông không thể làm gì khác hơn là bưng trường thương - đại pháo đợi ở cổng đại hội, như sắp phá hỏng cả cửa ra vào.
Bảo an khó hiểu hỏi nhau: "Có chuyện gì xảy ra a? Trước đây cũng từng thi đấu, nhưng chưa từng thấy có nhiều người như vậy a."
Một phóng viên ngồi ở trên ghế, cầm cây quạt nhỏ quạt gió quay đầu lại: "Cậu không xem lịch thi đấu a? Ngày hôm nay Sở Ngọc sẽ thi đấu."
Bảo an không hề biết nhiều về cờ vây, nhưng mơ hồ đã nghe nói về cái tên này, nhất thời không nhớ ra được: "Sở Ngọc là ai?"
Sở Ngọc là ai?
Sở Ngọc bây giờ là kỳ thủ hàng đầu trong nước, mười bảy tuổi, lần này thi đấu giải vô địch cờ vây toàn quốc, trước mắt đang đứng thứ mười mấy trong bảng thành tích những tuyển thủ hàng đầu thế giới, nếu như lần tranh tài này cậu có thể giành vị trí số một, điểm thành tích có thể lọt vào năm vị trí đầu trong bảng xếp hạng, lọt vào top đầu cũng không phải không có khả năng.
Đây cũng không phải là điều duy nhất cậu được sự chú ý.
Lúc cậu còn đang học tiểu học có quay một games show nên nổi tiếng, sau đó tuy rằng vẫn không phát triển vào giới giải trí, nhưng bởi vậy mà được truyền thông chú ý, vẫn tiến hành theo dõi quay chụp. Cậu đi lại tất cả đều bằng những chiếc siêu xe bạc tỉ, học tập ở trường nổi danh, gia thế hiển hách, thành tích nổi trội, quan trọng nhất là tướng mạo cậu tuấn mỹ, nói trong thế hệ kỳ thủ tuổi trẻ cậu lớn lên đẹp mắt nhất cũng không quá đáng, khuôn mặt đẹp của cậu nếu đặt vào những tiểu sinh ở giới giải trí chuyên dựa vào mặt để ăn cơm có lẽ là người xuất sắc nhất. Những năm nay, mỗi một cuộc tranh tài cậu có mặc đều có truyền thông đưa tin, tỉ lệ người xem truyền hình trực tiếp đều rất khả quan.
Tổ chức cờ vây cũng cần kiếm tiền.
Cũng không thể nói Sở Ngọc là kỳ thủ giỏi nhất trong nước hiện nay, nhưng nếu nói trước mắt cậu là kỳ thủ gây được tiếng vang nhất trong nước tuyệt đối không quá đáng.
Fan của cậu nhiều vô cùng.
Năm đó lúc cậu còn học tiểu học, bởi vì truyền thông đưa tin cậu chơi cờ thắng giải, làm rất nhiều phụ huynh cũng đưa con mình đi học chơi cờ, lúc đó Sở Ngọc đăng ký vào một trường dạy cờ mới thành lập, ban đầu còn làm cho rất nhiều người tiếc hận, một mầm cây tốt như vậy lại bị một trường học vô danh lừa tiền không biết cha mẹ của cậu nghĩ như thế nào. Không nghĩ tới câu lạc bộ cờ này càng làm càng lớn, còn bỏ một số tiền lớn mời rất nhiều kỳ thủ chuyện nghiệp về giảng dạy, xây dựng sân chơi và các hoạt động đều là hàng đầu, có người từng tính chi tiêu của bọn họ, đừng nói lợi nhuận, hàng năm đều vung vào một số tiền khổng lồ, không biết rốt cuộc sau lưng nơi này có nhà tư bản nào chống đỡ, trải qua nhiều năm kinh doanh như vậy, nghiễm nhiên là một trong những nơi đào tạo kỳ thủ tốt nhất trong nước, khắp các thành thị nhỏ lớn trên toàn quốc đều có chi nhánh.
Vài năm nay mùa xuân của cờ vây về, hàng năm có rất nhiều bạn trẻ nhập môn, tạo ra một giới kỳ thủ trẻ tuổi có thực lực rất mạnh mẽ, có nhiều nhà tài trợ cho giải đấu hơn, tạp chí về cờ vây bán cũng đắt hơn so với trước đây —— đặc biệt khi có Sở Ngọc tham gia thi đấu, nếu có thể chụp một tấm ảnh bìa đẹp đẽ, đưa lên làm poster quảng cáo, in ấn số lượng gấp ba bình thường vẫn có thể bán hết.
Bỗng nhiên có người hô lên: "Đến rồi, đến rồi, Sở Ngọc đến rồi!"
Bọn họ vốn đã phơi nắng tới ủ rũ tất cả đều tinh thần phấn chấn trong nháy mắt, cầm camera đứng lên, chỉ thấy hai chiếc xe sang lái tới gần, lúc đầu xe vệ sĩ dừng lại trước, bốn người vệ sĩ cao to cường tráng xuống trước, dọa toàn bộ nhóm phóng viên muốn nhào tới trở lại, chiếc xe Rolls Royce phía sau mới dừng lại, tài xế xuống xe, bung dù, mở cửa ghế sau.
Sở Ngọc vừa lộ diện, xung quanh tựa như sáng rỡ mấy phần, thiếu niên như được tạo thành từ trúc cùng sương sớm, nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ, lại mang theo vài phần kiệt ngạo.
Sở Ngọc xuống xe, đã sớm nghĩ đến sẽ là cảnh tượng thế này, cho nên cũng không quá bất ngờ.
Bởi vì vừa xin nghỉ ở trường học mới đến thi đấu, cho nên trên người cậu còn mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi cộc tay và quần dài màu đen, đeo ca-ra-vat, tuy nói là đồng phục học sinh, thật ra trang phục trên người vẫn rất chính thức.
Trang sức duy nhất trên người Sở Ngọc chính là một chuỗi phật trên cổ tay.
Có vệ sĩ mở đường, Sở Ngọc mắt nhìn thẳng. Vẻ mặt lạnh lùng xuyên qua đám người, vào cửa, đến nơi thi đấu.
Đối thủ trong nước gần đây của cậu đều là người quen cũ.
Nhìn thấy những người này, Sở Ngọc cũng không nghiêm mặt nữa, mỉm cười, chào hỏi giám khảo còn có tuyển thủ, tùy ý hàn huyên vu vơ vài câu về thời tiết, rồi ngồi xuống vị trí thi đấu, nhàn nhã vô cùng.
Sở Ngọc vừa nhìn có vẻ là một đứa nhỏ rất trầm ổn bình tĩnh, khi chơi cờ sát khí khá mạnh, thích nhất là chủ động tấn công, thế nhưng biết tiến biết lùi, cũng sẽ không lỗ mãng rơi vào bẫy của đối thủ.
Giám khảo buồn bực nói: "Ngày hôm nay Sở Ngọc hạ cờ rất gấp a, không biết xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy vội vã như vậy. Chẳng qua cũng may là, nhịp điệu của cậu ấy không loạn, bởi vì cách đấu khác với thường ngày mà khiến đối thủ mơ hồ, bị cậu ấy làm cho cuống lên."
Sở Ngọc hoả tốc giải quyết cuộc tranh tài này, giành thắng lợi và điểm thăng cấp, mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
Thầy giám khảo hỏi cậu: "Tiểu Sở a, có muốn đi ăn cơm tối với thầy hay không."
Sở Ngọc uyển chuyển khước từ: "Em còn có việc, xin lỗi a, thầy Tạ, ngày khác rảnh rỗi sẽ hẹn sau."
Thầy giám khảo chưa hỏi thăm được câu nào, Sở Ngọc đã vội vã đi, hắn suy nghĩ một chút, bây giờ Sở Ngọc học cao trung, về trường học lên lớp?
Sở Ngọc không về trường học, cậu về thẳng nhà.
Hôm nay là sinh nhật ba ba.
Về đến nhà, ba ba, daddy đang ở nhà, anh trai không có nhà, năm trước anh thi đậu đại học ở nước ngoài, đã đi du học rồi.
Hai ông nội và bà nội đều có mặt, ông nội Sở đang trong nhà bếp làm cơm, daddy hỗ trợ, ba ba thì tự cắt bánh sinh nhật của mình.
Nhà bọn họ đương nhiên không thiếu tiền mời đầu bếp làm cơm, lúc thường ba ba bọn họ bận rộn công việc, đều có đầu bếp làm cơm, hôm nay là sinh nhật ba ba, nhất định phải tự tay xuống bếp.
Ông nội Lận nhìn thấy Sở Ngọc trở về, cười nói: "Tiểu Sở của chúng ta trở về rồi."
Bà nội hỏi: "Hôm nay thi đấu thế nào a?"
Sở Ngọc đắc ý dào dạt mà nói: "Dĩ nhiên là thắng, cũng không xem con là ai."
Ông nội Sở dạy bảo cậu: "Thu Thu, cẩn thận đừng quá kiêu ngạo tự mãn sẽ nếm trái đắng a."
Sở Ngọc hừ hừ, xem thường: "Ông nội, con đã nói không nên gọi con là "Thu Thu" a!"
Ông nội Sở vội vàng xin lỗi: "Ai nha, ông nội quên mất, xin lỗi, xin lỗi."
Sở Ngọc ngồi xuống, làm bài tập ở bàn ăn phòng khách, vừa lặng lẽ nhìn ba ba và daddy ở nhà bếp.
Cậu năm nay mười bảy tuổi, cũng giống như những đứa trẻ khác, đang đứng ở thời kỳ thanh xuân mờ mịt.
Khi còn bé không hiểu chuyện, dần dần sau khi trưởng thành, Sở Ngọc bắt đầu rõ ràng, nhà bọn họ khác với rất nhiều gia đình của những đứa trẻ cùng tuổi, cậu do hai người đàn ông nuôi nấng lớn lên.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau, thế nhưng nhiều nhất là chiến tranh lạnh hai ba ngày là hòa hảo.
Từ sau khi cậu lên năm ba tiểu học, daddy để cho cậu ở phòng riêng, cách rất xa phòng ba ba và daddy, lúc cậu còn nhỏ, có một lần, buổi tối ngủ không được, đi hết cả dãy hành lang mới có thể gõ cửa phòng ngủ ba ba, cửa phòng bọn họ khóa lại, bên trong có thanh âm kỳ quái, cậu nghe thấy ba ba đang khóc.
Cậu suy nghĩ một buổi tối, cũng không nghĩ ra ba ba tại sao lại khóc, có lẽ là công việc rất mệt? Cũng như cậu làm bài tập, nhiều bài tập như vậy có lúc cũng sẽ rất khó vượt qua a.
Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, cậu nhịn đau gắp một miếng thịt xông khói vào trong bát ba ba, đau lòng nói với ba ba: "Ba ba cực khổ rồi."
Sở Tấn cười rộ lên: "Ngày hôm nay sao Thu Thu lại ngoan như vậy?"
Thu Thu nói: "Ba ba, con nghe ba khóc, công việc của ba nhất định là rất mệt..."
Sở Tấn sửng sốt một chút, đầu óc mơ hồ: "A? Con nghe ba khóc lúc nào..."
Nói xong, Sở Tấn đột nhiên phản ứng kịp, mặt đỏ bừng lên.
Lận Diễm Trần: "Ha ha ha ha ha."
Sở Tấn lườm hắn một cái, tức giận đến hai ba ngày cũng không phản ứng tới hắn.
Cậu nhớ lúc mình đi nhà trẻ bị những người bạn nhỏ khác hỏi về ba mẹ, còn cây ngay không sợ chết đứng nói mình có rất nhiều ba mẹ, kéo ba nuôi mẹ nuôi đến góp đủ số, dọa giáo viên và bạn học giật nảy mình, ha ha.
Sau đó lên tiểu học, viết tập làm văn, đề bài yêu cầu viết về gia đình cha mẹ, cậu dựa theo sự thực viết mình có hai ba ba, cô giáo còn tìm cậu nói chuyện: "Em không có mẹ sao? Là mẹ ruột, không phải mẹ nuôi."
Sở Ngọc nói không có.
Mặc dù có ý tốt, nhưng rõ ràng dáng vẻ đang lo lắng cậu không có mẹ sẽ khuyết thiếu sự giáo dục.
Đọc đầy đủ truyện chữ Lũ Mùa Xuân, truyện full Lũ Mùa Xuân thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Lũ Mùa Xuân