Editor: Đào Tử
____________________________
Sự thật chứng minh Cộng Thúc Võ còn quá trẻ.
Ba vị quả thực đều là văn sĩ văn tâm, bất kỳ một võ giả võ đảm nào nằm mộng cũng nhớ thương có tổ đội như vậy, nhưng không có hắn.
. . . (⊙_⊙;). . .
Thẩm Đường khỏi cần phải bàn, hắn biết vị tiểu lang quân này hung cực kì, dẫn theo kiếm liền dám xông tới đám địch nhân, một bước một kiếm một đóa hoa máu, làm người ta hoài nghi tên này chính là võ giả võ đảm đội lốt văn sĩ văn tâm, căn bản không trông cậy vào được.
Mười quy tắc cơ sở của văn sĩ văn tâm học xong chưa? ? ?
Chử Vô Hối...
Trong mắt của hắn chỉ có Thẩm tiểu lang quân thôi!
Trước mắt Thẩm Đường cũng chỉ chú ý tới Chử Diệu.
Cô khá hiếu kỳ văn tâm đối phương.
Vẫn là Nhị phẩm thượng trung hay là Thất phẩm hạ thượng bị thay thế lúc sau.
Chử Diệu cười hỏi: "Nếu là thất phẩm hạ thượng hoặc là thấp hơn thì sao?"
Thẩm Đường: "Chẳng phải nói văn sĩ văn tâm mạnh yếu quyết định bởi đầu óc mà không phải phẩm cấp văn tâm? Nếu vậy phẩm cấp có cao hơn cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, mặc kệ là thất phẩm, cửu phẩm hay là nhị phẩm... Đó không quan trọng. Đương nhiên, vẫn ích kỷ hy vọng là Nhị phẩm."
Chử Diệu: "Ích kỷ hy vọng?"
Thẩm Đường chân thành nói: "Ừm, có thể giảm bớt tiếc nuối của ngài."
Cô cảm thấy viên văn tâm Nhị phẩm thượng trung ấy, khẳng định là chướng ngại trong lòng Chử Diệu không vượt qua được, nếu có thể nhận lại được dĩ nhiên còn gì bằng.
Quá khứ đã qua đi đừng níu kéo, tương lai chưa đến còn hy vọng.
Đôi mắt Chử Diệu khẽ nhúc nhích, nhẹ nói: "Không có tiếc nuối."
Là Nhị phẩm thượng trung.
Tình huống bình thường, hai lần ngưng tụ sẽ rớt phẩm, xác suất từ một phẩm đến ba phẩm, khoảnh khắc ngưng tụ lần nữa đó, hắn cũng không thể tin.
"Nhưng có hối hận."
Hắn nói cực nhẹ, nhẹ đến Thẩm Đường cũng không nghe thấy.
Hối hận gì?
Tự tay đẩy thiếu niên chân thành thẳng thắn như thế vào vũng lầy hỗn loạn. Ngũ lang dùng chân thành đối đãi hắn, hắn lại dùng tính toán, khác nào lấy oán trả ơn, tất nhiên có hối hận. Thậm chí ngay cả mảnh lương tâm tĩnh lặng nhiều năm trong lồng ngực cũng quặn lại trong chớp mắt.
Cộng Thúc Võ cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Đường cưỡi con la chủ động nhích nửa thân về sau, một hỏi một đáp với Chử Diệu, âm thầm líu lưỡi. Thật ra hắn đã từng gặp Chử Diệu từ rất sớm, có lẽ ngay cả bản thân Chử Diệu cũng không biết.
Sớm hơn mọi người nghĩ rất nhiều.
Hắn và Chử Diệu xem như người đồng lứa.
Năm đó đánh Bắc Mạc, hắn cũng tới chiến trường biên cảnh.
Bởi vì con đường tu luyện khác biệt, văn sĩ văn tâm tuổi nhỏ thành danh xuất chúng, nhưng ít có võ giả có thể ở độ tuổi mười mấy trở thành thống soái một quân, Cộng Thúc Võ cũng không ngoại lệ, bởi vậy hắn trên chiến trường chỉ là vì thấy chút máu, mở mang tầm mắt, góp nhặt kinh nghiệm, lấy thân phận quan bộ hạ đi theo trưởng bối đồng tộc cùng hộ tống lương thảo.
Hắn và Chử Diệu không gặp nhau, thậm chí chưa hề nói một câu, lần gần nhất cũng chỉ là hắn áp giải lương thảo về, gặp đại quân thắng nhỏ trở về. Xa xa nhìn thấy một thiếu niên văn sĩ cưỡi ngựa mặc trường sam lịch sự tao nhã, đầu đội mũ bộc, ngọc bội leng keng.
Bên cạnh có ít võ tướng hung hãn toàn thân đẫm máu, võ tướng cầm đầu tâm tình rất tốt, lại cùng thiếu niên văn sĩ đi ngang nhau. Những người khác, hoặc kẹp mũ chiến đấu dính máu dưới nách, hoặc dứt khoát cởi võ giáp lộ ra hơn phân nửa thân trên, nét mặt hài lòng, đàm tiếu chiến cuộc.
Hai đầu mày đều mang theo vui sướng chiến thắng.
Chính cảnh này khiến Cộng Thúc Võ khi đó bị hấp dẫn đôi chút, bắt đầu để ý vị thiếu niên văn sĩ lớn hơn hắn mấy tuổi.
Chử Vô Hối?
Chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Hắn cũng nghi hoặc, những võ tướng đó tuổi đều nằm khoảng ba bốn mươi, đang vào độ phơi phới, tính tình kiêu ngạo, sao lại có thể kết thân với một thiếu niên miệng còn hôi sữa nhỏ hơn họ một giáp? Trông còn rất tôn kính?
Nhưng sự thật chính là sự thật.
Hắn nhớ kỹ, trận chiến với Bắc Mạc không hề nhẹ nhõm. Hắn đi theo trải qua mấy lần chinh chiến, nhưng phần nhiều vẫn là phụ trách áp giải lương thảo hoặc là dọn dẹp sau chiến đấu. Tình huống phía trước chiến cuộc, thắng bại được mất, hắn đều biết được từ chỗ trưởng quan.
Thời kỳ đầu nghiêm trọng, giai đoạn giữa bắt đầu nhẹ nhõm hơn vài phần.
Đến cuối đoạn giữa, ngay cả hậu cần cũng được ban thưởng mấy lần.
Một ngày nọ, hắn và mấy người đồng đội ở trong lều nấu cơm mạch lương khô không tính quá tươi mới, mơ hồ nghe ngoài lều truyền đến tiếng trò chuyện của mấy người.
Đọc đầy đủ truyện chữ Lui Ra, Để Trẫm Đến!, truyện full Lui Ra, Để Trẫm Đến! thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Lui Ra, Để Trẫm Đến!