Edit: Độc Tiếu
Đứa nhỏ mất tích ngày thứ năm, kinh động đến cả Mục Ấp Trần ở trong thành, hắn vội vàng chạy tới, tìm thấy Mạc Nhạn Hồi đang thủ một ngày một đêm ở ngoài cửa Lục gia.
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Nàng ngửa đầu, bất lực ngoái đầu nhìn lại. “Là nàng! Là Lục Tưởng Dung! Nhưng là hắn không tin ta—“
Mục Ấp Trần vỗ vỗ vai nàng. “Để ta xử lý.”
“......Gia chủ tin ta sao?” Tin nàng không mang theo tư oán, hiểu lầm Lục Tưởng Dung?
“Đương nhiên.” Hắn đáp không chút do dự. “Ngươi về trước đi, ta đến nói chuyện cùng nàng ta.”
Nước mắt nhịn mấy ngày, lẳng lặng chảy xuống.
Vì sao chỉ bằng một câu, gia chủ liền tin nàng hoàn toàn không nghi ngờ, cái người bên gối muốn cùng nàng cộng giai bạch thủ kia, lại mặc cho nàng nói đến rách miệng cũng không nguyện tin nàng một lần?
Khi Mục Ấp Trần tiến vào Lục gia, gặp phải Mục Dương Quan đang muốn đi ra.
“Đại ca?”
Mục Ấp Trần cũng không nói thêm cái gì. “Nhạn Hồi ở ngoài cửa, người về bồi nàng trước đi, chút nữa rồi nói chuyện.
Dặn xong, hắn trực tiếp đi tìm Lục Tưởng Dung.
Cô gái kia cũng không quá ổn, hắn đứng ở cửa được một lúc, nàng vẫn ở trong phòng thất thần, không biết làm gì.
“Tưởng Dung.”
“Mục đại ca—“ Nàng vội vã đứng dậy châm trà cho hắn. A Dương ca coi trọng nhất là thân nhân, nàng nhất định không thể chậm trễ, bằng không, bằng không A Dương ca sẽ không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Động tác của nàng cứng đờ. “Mục đại ca, thế nào ngay cả ca cũng tin nàng? Ta cái gì cũng không làm, chỉ bằng một câu nói của nàng—“
“Một câu, là đủ.” Không có mười phần nắm chắc, Nhạn Hồi cũng không nói ra khỏi miệng.
“Ta không có! Mục đại ca, tính tình ta ca là rõ ràng, ta là người sẽ làm loại sự tình này sao? Nàng ta để ý chuyện giữa ta và A Dương ca, vu oan ta mà ca cũng tin?”
“Tưởng Dung, từ khi nàng mười ba tuổi ta đã nhận thức nàng ấy, tính tình nàng thế nào, ta cực kì rõ ràng.”
“Người sẽ thay đổi.”
“Phải, cho nên ngươi thay đổi. Ngươi trước kia, sẽ không làm loại sự tình này, ta tin, mà lúc này—ngươi có biết khi ngươi nhắc với Nhạn Hồi, đôi mắt kia dữ tợn cùng đáng sợ bao nhiêu sao?”
Nàng câm thanh, không trả lời lại được.
“Đem đứa nhỏ trả lại cho nàng đi, ngươi nếu tổn thương đến đứa nhỏ, cả đời này, A Dương sẽ không tha thứ cho ngươi.” Hắn dừng một lát, mới nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Bởi vì đó là cốt nhục của hắn, cả Phong Nhi cùng Thanh Nhi.”
“Nói bậy! Nàng rõ ràng đã gả cho người khác, đó là đứa nhỏ của chồng trước nàng ta, gọi là Mộ Dung gì đó........”
“Mộ Dung là họ của chúng ta, họ Mục là theo Vũ Nhi, chuyện này ai cũng biết. Nhạn Hồi thủy chung chỉ có hắn, không có người khác. A Dương chỉ là đã quên, nhưng tâm của hắn nhớ, bản năng muốn đến gần nàng, tìm hết các loại lý do để giữ nàng ấy ở lại bên người. Thậm chí hắn còn có thể đem cả mạng cho nàng ấy, ngươi hiểu chưa? Khúc mắc giữa bọn họ rất sâu, không một người ngoài nào có thể chen vào được.” Việc này nói trắng ra, không có ai đúng ai sai, chẳng qua là—
Lục Tưởng Dung ngã ngồi xuống, chấn kinh vô cùng.
Mạc Nhạn Hồi............ không phải là quả phụ.
Nàng ta không phải không biết nhục nhã, cứng rắn cướp hắn.... còn có... còn có...... đó là cốt nhục thân sinh của hắn.
Bọn họ-- luôn luôn vẫn là thuộc về nhau, là nàng xông lầm vào, không có cướp đoạt thứ của nàng.
Hiện tại như vậy, lại thành nàng cố tình gây sự.
Lục Tưởng Dung chịu đả kích lớn, một câu cũng không nói nên lời.
Luôn luôn cho rằng trong lòng hắn có nàng, chỉ là khắc chưa đủ sâu, chỉ cần cố gắng thêm một chút, hắn sẽ chậm rãi, càng lúc càng để ý, nhưng là—nếu thật tình thương nàng, có thể dễ dàng liền để cho một nữ nhân khác thay thế vị trí sao?
Nàng chưa từng chân chính thấy rõ điểm này, oán Mạc Nhạn Hồi hoành đao đoạt ái, lại quên hỏi chính mình, giữa bọn họ là yêu sao? Mạc Nhạn Hồi lấy đi, không phải là cướp đi vị trí của nàng, mà là lấy lại thứ vốn thuộc về chính mình.
Trong lòng hắn, kỳ thực luôn luôn chưa từng có vị trí của nàng.
“A Dương cô phụ ngươi, là hắn không đúng. Nhưng mà Tưởng Dung, ngươi thật muốn vì một nam nhân không yêu ngươi, biến chính mình thành như vậy sao? Ngươi nguyên là một cô gái thiện lương hồn nhiên, nhưng hiện tại, ngươi lại đem chính mình chìm trong phẫn hận cùng bất bình, vặn vẹo tính cách, có đáng giá sao?”
“Ta căn bản........ ngay cả tư cách so đo đều không có đi.........” Người ta xứng với cái gọi là toàn gia, nàng thì có là gì? Nàng thì là cái gì?!
“Cho nên, thừa dịp chuyện còn chưa lớn, nói cho ta biết đứa nhỏ ở đâu. Ta cam đoan thủ khẩu như bình, để cho chuyện này kết thúc yên lặng, cả đời cũng không nhắc lại với ai. Nếu đem sự tình nháo thành lớn, đối với ngươi cũng không hề có một chút ưu việt. Đứa nhỏ có sơ xuất gì, theo tính của Nhạn Hồi, nàng thực sự sẽ giết chết ngươi, ai cũng không cản được, ngươi thật muốn A Dương hận ngươi sao?”
Lục Tưởng Dung sợ hãi một trận.
Nàng không biết chân tướng lại là như vậy, lấy cốt nhục của hắn ra hiếp bức, nàng cũng biết rằng, đừng nói đến nàng ta, hắn chính là người thứ nhất không buông tha cho nàng.
“Đứa nhỏ........ ở Điền gia.” Nàng suy yếu, run giọng nói ra.
Tưởng Dung này...... Hắn nhịn không được lại thở dài.
Khó trách mọi người lật cả thôn lên vẫn không thấy nguyên lai là đã không còn ở trong thôn.
Điền Nguyên Đạt này vì nàng, chuyện gì cũng dám làm ra. Nàng thật sự là bị cừu hận che mắt, dùng tới cả chiêu hiểmnày, không sợ phải đem cả chính mình ra trả sao?
“Ta đáp ứng ngươi giữ bí mật, nhất định sẽ làm được. Chính ngươi—cũng tự giải quyết cho tốt.”
Vội vàng chạy về trong thành, tìm đến Điền Nguyên Đạt, lấy đứa nhỏ trở lại, lại cấp bách trở về thôn, đem đứa nhỏ trả cho mẫu thân nhớ con sốt ruột kia.
Lúc hắn đến, đệ đệ ngồi chờ ở sảnh, thấy hắn đến, vội vàng chạy ra đón, ôm lấy đứa nhỏ.
Xác nhận lông tóc vô thương, lúc này mới thở hắt ra, chạm vào gò má đứa nhỏ đang ngủ yên, trấn an tâm hồn bị chấn kinh mấy ngày.
Thối tiểu bảo, còn ngủ ngon như vậy, đều dọa cha nương sắp chết!
Hắn liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, “Không phải nói đệ ở cùng Nhạn Hồi sao?” Làm trượng phu, lúc này không phải là nên ở bên người an ủi, trấn an hay sao.
Mục Dương Quan thở dài, mặt đầy bất đắc dĩ, “Nàng giận đệ.”
“............” Đến mức bị trục xuất ra khỏi phòng?
Đem được đứa nhỏ trở về, lại còn phải giải quyết thêm cả chuyện nhà nữa, hắn có bận quá hay không đây.
Dở khóc dở cười tiến lên gõ cửa phòng, không có người lên tiếng trả lời, hắn tự mình đẩy cửa vào.
Mạc Nhạn Hồi vừa thấy hắn, vội vàng đứng dậy chào. “Gia chủ--“
“Thành thân cùng A Dương cũng đã lâu như vậy rồi, còn không sửa được miệng?”
Vì thế nàng sửa lại: “Đại ca, Lục Tưởng Dung nói sao?”
“Đứa nhỏ không có việc gì, ở bên ngoài, đang ngủ, A Dương ôm, một cọng tóc cũng không bị thương, ngươi yên tâm.”
Nàng ta buông tay rồi? Lập tức muốn đi xem đứa nhỏ, mắt vừa chuyển thì bị hắn dùng cánh tay ngăn cản.
“Không vội, chúng ta nói chuyện.”
Mạc Nhạn Hồi cũng biết hắn nói gì, banh mặt nhìn hắn, uyển chuyển từ chối. “Ta không chấp nhận thuyết khách.” Ai tới cũng giống nhau, nàng lần này là thật sự giận hắn.
Rõ ràng vừa mới nói, người nhà của hắn, hắn sẽ bảo vệ, không để cho người ngoài khi dễ, Lục Tưởng Dung kia cũng đã khi dễ không còn một phân nào, hắn lại bảo vệ người ngoài làm hại gia đình của nàng, để mặc mẫu tử bọn họ tứ cố vô thân.
Nàng chẳng lẽ không phải thê tử của hắn sao? Đứa nhỏ không phải con hắn sao? Như vậy làm sao nàng không vô tâm ý lạnh?
“Nhạn Hồi, ngươi là giận hắn không bảo vệ các ngươi tốt, hay là giận hắn không tin ngươi?”
“Đều có!”
“Nếu là lý do trước, hắn cũng cực lực cứu đứa nhỏ, trong thôn tới tới lui lui tìm kiếm. Vài ngày nay, hắn cũng không dám nhắm mắt lại, tiều tụy cùng lo lắng của hắn cũng không ít hơn ngươi.
Về phần là lý do sau, ta cho rằng lên án hắn là không công bằng. Hắn nhận thức Tưởng Dung hơn một năm, hắn biết Tưởng Dung quả thật không phải là một cô gái đùa giỡn tâm cơ, càng đừng nói là làm ra chuyện đáng sợ như thế. Nếu không biết rõ ngươi làm người không nắm chắc thì không nói ra, ta cũng sẽ không thể tin. Nhưng là đối với ngươi, hắn quen biết có một thời gian ngắn ngủi, trước kia hắn tất nhiên là sẽ tin ngươi không chút do dự, nhưng là hiện tại, muốn hắn có thể giống như vậy....... Ngươi cũng là quá nghiêm khắc, ngươi dù sao cũng phải cho hắn thời gian có cơ hội để một lần nữa biết ngươi là người như thế nào, cùng qua lại tìm hiểu.”
Nàng liễm mi, cúi mắt không nói. Nhưng Mục Ấp Trần biết, nàng nghe được.
“Các ngươi đã nhận bao nhiêu dày vò rồi, hôm nay mới có thể ở gần nhau, thật muốn vì trêu ghẹo của người ngoài lại làm tổn thương tình cảm của nhau sao? Tự ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, trong tiệm bận rộn, ta về trước.”
“Làm phiền đại ca.” Tự mình mở cửa thay hắn, cùng Mục Dương Quan ở trong sảnh tiễn hắn ra khỏi cửa. Người đi xa, lúc này mới trở lại trong phòng.
“Nhạn Hồi.......” Đại ca vừa đi, cả người hắn liền cương quẫn, nhìn nàng vẫn im lặng không chịu nói gì.
Nàng im lặng không tiếng động, lấy tay ôm lại thứ tử trong lòng hắn, xoay người trở về phòng.
Nàng mang gương mặt lạnh lùng, cũng không tỏ vẻ gì, hắn cũng không biết lệnh cấm có còn hay không, không dám tùy tiện bước vào trong phòng chọc giận nàng.
Để đứa nhỏ ở sát bên người, đổi lại một tã lót mới, đứa nhỏ tỉnh lại được một lúc, tay chân hữu lực y y nha nha đá đạp lung tung, đôi mắt sáng người đảo lia lịa. Nàng vẫn là lo lắng, cẩn cẩn thận thận kiểm tra lại một lần, không buông tha một chỗ nào, muốn xác nhận đứa nhỏ không nhận bất kì thương tổn nào.
Lát sau, nàng đem đứa nhỏ an trí tại cái nôi trống mấy ngày, lại dỗ ngủ lần nữa, liền từ mình lên giường quay lưng ngủ, không để ý đến hắn.
Hắn lấy can đảm vào phòng, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống ở mép giường, thấy nàng không đuổi hắn cũng tiến thêm một bước, cởi giầy nằm lên giường. Lòng bàn tay thử chạm vào lưng nàng, người nàng cương lên tránh ra, càng di chuyển sâu vào bên trong, ý tứ là không muốn hắn chạm vào người.
Hắn vội vã rút tay, an phận nằm, không dám thử lần nữa.
Lặng im một lúc lâu sau, hắn nhìn chăm chú bóng lưng lạnh lùng, nhẹ giọng mở miệng, “Xin lỗi, không nên chất vấn suy nghĩ của nàng. Sau này, nàng nói mỗi một câu, mỗi một chữ, ta đều nghe hết, tha thứ cho ta lần này được không?”
Nàng không lên tiếng trả lời.
Hắn không biết là nàng đã ngủ, hay là quyết tâm không muốn để ý, thở dài, cũng không nhiều lời nữa.
Mấy ngày liền cơ hồ chưa từng ngủ được chút nào, mắt vừa nhắm lại, mệt mỏi lập tức tập kích, nặng nề ngã vào giấc ngủ.
Đứa nhỏ bình an trở về, việc này cũng liền bình ổn.
Mục Ấp Trần đã đáp ứng đối phương, trả đứa nhỏ lại bình an liền không truy cứu. Vì thế, Mạc Nhạn Hồi cũng tôn trọng lời nói của đại ca, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Sự kiện bình ổn, nhưng lại lưu lại ba chuyện không tốt.
Thứ nhất, Nhạn Hồi vẫn không nói chuyện với hắn.
Vẫn giống với phong cách của nàng, vợ chồng hờn dỗi thì hờn dỗi, chuyện trong nhà vẫn cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị như trước, chỉ là không để ý đến hắn thôi.
Hắn thử vài lần, vẫn không được đáp lại, chỉ có thể yên lặng chờ nàng hết giận.
Thứ hai, việc này náo toàn thôn người ngã ngựa đỏ, hiện tại đứa nhỏ đã trở lại, tiền căn hậu quả không cái nào rõ ràng, khó tránh khiến cho người khác suy diễn. Như là—đứa nhỏ mất tích không rõ ràng, trở về lại càng không rõ ràng. Không có một người mẫu thân nào, gặp gỡ loại chuyện như vậy lại không truy cứu, không đòi công đạo, trừ phi—
Đọc đầy đủ truyện chữ Lược Thê, truyện full Lược Thê thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Lược Thê