Mori-san với vẻ mặt đỏ bừng, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Hime.
「Eh? Eh? Eh? À, ừm… Em cứ nghĩ hai người chỉ thân thiết hơn mức bình thường thôi, nhưng hóa ra lại là theo kiểu đó sao!?」
「Không phải vậy đâu. Mori-san, bình tĩnh lại và nghe anh giải thí...」
「Hyaa~! Cái này nghiêm trọng thật đấy…! Ozora-senpai, em xin lỗi, nhưng nếu đây là sự thật thì em không thể phủ nhận tin đồn được rồi!」
Aaa, trời ạ!
Tại sao không ai chịu lắng nghe lời của tôi nói vậy chứ?
「Wa~ tình yêu không quan trọng tuổi tác à. Hơn nữa còn là một câu chuyện lãng mạn giữa thiên tài và người thường, thật sự khiến con tim của em rung động quá!」
Và Mori-san, vì lý do nào đó lại trông có vẻ rất thích thú.
Lạ thật. Phản ứng bình thường của mọi người đối với "Lolicon" mà tôi biết phải là "kinh tởm", vậy mà cách hai người này phản ứng lại trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của tôi.
...Mà, suy cho cùng thì tôi đâu có phải là Lolicon.
「Hơn nữa, đối phương lại còn rất nhỏ nữa, đúng chứ? Cảm giác tội lỗi dâng trào chắc chắn sẽ khiến mọi thứ càng trở nên hấp dẫn hơn」
Con bé này đang nói cái quái gì vậy?
Cảm giác tội lỗi dâng trào là sao? Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
Tôi là một người bình thường với những suy nghĩ bình thường… đúng không?
Chắc chắn vấn đề không nằm ở tôi.
Nhưng khi ở đây, tôi lại có cảm giác như chỉ có mình tôi là người kỳ lạ.
「Ừm ừm, em thấy chuyện này cũng ổn mà! Em ủng hộ hai người! Chúc anh chị hạnh phúc nha!」
「Vâng, cảm ơn chị. Em sẽ cố gắng thật hạnh phúc」
「Vậy thì, em sẽ truyền đạt chuyện này lại với mọi người! "Đây là tình yêu thuần khiết, nên là không sao cả!"」
「Rõ ràng là không ổn... Ơ, con bé biến đâu mất rồi!?」