Năm người đàn ông đang chạy xuyên qua khu rừng, tiến về Pháo đài Hoa Sen.

Đang bị thương, họ không thể di chuyển nhanh như mong muốn với con đường xấu này. Ngay cả khi đi chậm, Sect vẫn dần tụt lại phía sau. Trong cơn tuyệt vọng, hắn gắng sức đẩy đôi chân tiến lên, nhưng khoảng cách giữa hắn và những người đồng đội ngày càng xa. Lo lắng, các đồng đội đứng lại chờ, nhưng Sect vẫn không thể bắt kịp.

Chúng ta chỉ không may mắn thôi, Sect nghĩ. Thất bại trong việc bắt cóc thánh nữ không phải lỗi của ai. Đơn giản chỉ là đen thôi, đỏ quên đi.

Mang cô ta còn sống về đây. Ta hiểu cảm giác của các ngươi, nhưng đừng giết cô ta.

Vậy là năm tên đàn ông có năng lực đã phục kích chiếc xe ngựa.

Đoàn thánh nữ dừng chân tại một nhà thờ ở một thị trấn nhỏ. Bọn cướp gây rối để giữ chân vị linh mục, trong khi thánh nữ và người hầu đi tiếp. Nhưng chúng không ngờ một Đọa Thú chỉ đi ngang qua, lại can thiệp vào việc này.

Dù sao, họ vẫn sống sót. Có lẽ đó là do may mắn. Họ có lẽ đã chết lúc đấy, nhưng tất cả chỉ bị thương nhẹ. Và Theo, người bị tách khỏi nhóm trong lúc hành động, đã để lại cho họ một con dao để cắt dây trói. Giờ đây, họ đang trên đường trở về căn cứ, Pháo đài Hoa Sen.

Nhưng đã quá muộn.

Sect không còn cảm nhận được đôi chân của mình nữa. Tình trạng của hắn ngày càng tồi tệ. Không phải do vết thương. Từ buổi trưa, hắn đã bắt đầu cảm thấy tệ hơn rồi, điều đó chỉ có nghĩa một chuyện rằng mụ phù thủy đó đã ra tay lần nữa.

Sect khụy xuống. Một đồng bọn lập tức quay lại đỡ hắn dậy. Tên hắn là Talba, một gã trung niên với khuôn mặt nửa râu xồm.

"Đứng lên đi! Ta thấy pháo đài rồi! Đừng bỏ cuộc!"

Con mẹ thứ này! Con mẹ thứ này!

Hắn dùng móng tay cào xé lớp da, cố gạt đi hình xăm. Máu chảy ròng ròng, nhưng khi nước mắt rơi xuống, vết xăm vẫn ở nguyên đấy.

"Ta thật ngu ngốc... khi nghĩ tiền bạc quan trọng hơn mạng sống..."

Hắn không ngờ cái chết lại đau đớn đến thế. Khủng khiếp đến thế.

"Chết tiệt!" Hắn rên rỉ, đập trán xuống đất.