Lúc Thư Giai Nhĩ về phòng học, môi vẫn còn hồng hồng như mới lén lút ăn trộm sốt dâu tây.
Cô vừa ngồi xuống chỗ của mình thì Ninh Manh liền vội thò đầu tới hỏi: “Tai nhỏ, microphone trong phòng phát thanh bị hỏng rồi sao?”
Thư Giai Nhĩ như mèo bị dẫm phải đuôi, hơi hoảng sợ mà a một tiếng.
Bây giờ vừa nghe thấy ba chữ “phòng phát thanh”, cô liền không kìm được mà tim đập nhanh, khuôn mặt đỏ hồng, cả người cũng luống cuống.
Ninh Manh không thể hiểu được mà nhìn Thư Giai Nhĩ một cái, không hiểu vì sao cô lại phản ứng lớn như vậy: “Sao vậy?”
Thư Giai Nhĩ vội lắc đầu mạnh để che giấu, thuận tiện thả lòng trong lòng.
Nhìn dáng vẻ của Ninh Manh thì hẳn là không biết chuyện gì vừa xảy ra trong phòng phát thanh. Cũng đúng, vừa nãy sau khi Hoắc Triều đứng lên thì cũng cách microphone một khoảng, phỏng chừng người khác nghe tiếng nói của anh sẽ nhỏ hơn rất nhiều, miễn bàn tới âm thanh khác.
Cho nên Ninh Manh mới hỏi có phải microphone của phòng phát thanh hỏng rồi hay không.
Đương nhiên microphone không bị hỏng.
Chỉ xém chút nữa bị người nào đó chơi hỏng thôi.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng phát thanh, Thư Giai Nhĩ cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Cô vẫn luôn biết Hoắc Triều không thích làm theo kịch bản, lúc trước làm kiểm điểm lần đầu, rõ ràng trong miệng anh làm kiểm điểm hứa hẹn tốt đẹp với toàn trường, nói sau này chắc chắn sẽ yêu quý bạn học, giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng trên thực tế anh lại bảo đảm với cô, bảo đảm anh sẽ bảo vệ cô.
Anh đã quen với việc bằng mặt không bằng lòng.
Cô cũng biết rõ trong dòng máu của anh có chứa sự nổi loạn, kiêu ngạo và không thể kiềm chế được, nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ làm như vậy trong phòng phát thanh.
Miệng vừa khuyên bảo đàn em “Không được yêu sớm, yêu sớm không tốt”, vừa cúi đầu ôm hôn cô.
A a a, người đàn ông thích trêu ghẹo FA này!
Thư Giai Nhĩ dùng tay làm quạt, khiến mặt mình giảm độ nóng, giả vờ không biết rõ tình hình lắm: “Hả? Vì sao cậu lại nói như vậy?”
Ninh Manh nhìn Thư Giai Nhĩ một cách kỳ lạ: “Bởi vì lúc nãy đại ca làm kiểm điểm, âm thanh lúc xa lúc gần, như microphone không kết nối tốt vậy.”
Thư Giai Nhĩ a một tiếng, giả vờ không có chuyện gì xảy ra: “Vậy nội dung kiểm điểm thì sao? Chắc là vẫn nghe được chứ nhỉ?”
“Vừa đủ để nghe.”
“Vậy là tốt rồi.”
Việc kiểm điểm này cứ trôi qua như vậy.
Vào lúc này, nhà họ Thư* cũng chuyển nhà khỏi thành phố Bắc Kinh.
Ngày bọn họ đi, Lưu Yên và Thư Thương đều đến tiễn Thư Nhĩ đi, Lưu Yên không đành lòng, lén cho Thư Nhĩ một tấm thẻ ngân hàng.
Trong thẻ có 100 vạn đủ để cô ta học hết cấp ba và đại học.
Sắp xếp cuộc sống tương lai vài năm tới cho cô ta, cũng xem như trọn vẹn tình cảm mẹ con nhiều năm giữa hai người.
Thư Nhĩ nắm chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay, không cam lòng.
Cô ta nước mắt hoen mi, trong lòng hơi u ám, còn có chút sợ hãi, nỗi lòng của cô ta quá mức phức tạp, nhất thời sự oán hận Lưu Yên cũng phai bớt đi một chút: “Mẹ, mẹ, sau này, con sẽ không thể gặp mẹ nữa sao?”
Tâm trạng của Lưu Yên cũng không thể nói không phức tạp được, bà dùng ngón trỏ ấn ấn khóe mắt ửng đỏ của mình, khàn giọng nói: “Mẹ của con ở đó mà. Thư Thư, con phải giữ sức khỏe, mẹ chỉ có thể đi đến đây với con thôi.”
Thư Thương cắn môi, cho Thư Nhĩ tất cả tiền tiêu vặt mình tích góp được suốt mấy năm nay.
Cậu bé là con trai duy nhất trong nhà, bình thường có không ít tiền tiêu vặt, tuy năm nay cậu bé mới mười hai tuổi nhưng số tiền tiết kiệm mấy năm nay cũng là một con số lớn.
Cậu bé nhét thẻ vào tay Thư Nhĩ, nhẹ giọng nói một câu: “Chị gái, hẹn gặp lại.”
Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ có cuộc sống riêng của từng người. Sẽ dần dần trưởng thành trong thế giới của chính mình.
Có lẽ nhiều năm sau gặp lại lần nữa, cậu bé vẫn sẽ gọi cô ta một tiếng chị gái.
Nhưng đó hẳn là rất lâu về sau.
Thư Nhu đi từ bên cạnh tới, bắt lấy cánh tay Thư Nhĩ rồi kéo cô ta đi: “Đi thôi, tàu cao tốc sắp đi rồi, còn dông dài làm gì đây?”
Thư Nhu vừa kịp thấy một màn Thư Thương và Lưu Yên nhét thẻ ngân hàng cho cô ta.
Lưu Yên và Thư Thương không phải người keo kiệt, tình cảm của bọn họ lại qua nhiều năm như vậy thì số tiền họ cho Thư Nhĩ chắc chắn không phải ít. Cô ta cảm thấy Thư Nhĩ đã quá may mắn, cho dù không phải con gái của nhà họ Thư nhưng tốt xấu gì cũng trải qua cuộc sống sung sướng suốt 17 năm, tương lai cô ta cũng không thiếu tiền tiêu, sao vẫn không biết đủ chứ?
Nhưng Thư Nhĩ lại mang vẻ mặt khó chịu, luôn chống đối người thân thật sự là bọn họ.
Sao hả? Xem thường bọn họ à? Cảm thấy bọn họ không có tiền như nhà họ Thư sao?
Cho nên mới nói, người ** mà, vĩnh viễn đều thấy không bao giờ là đủ.
Thư Nhu cảm thấy, cô ta chắc chắn sẽ trông chừng Thư Nhĩ cho kỹ, sẽ không cho cô ta tác oai tác quái ở nhà.
Nếu làm ầm ĩ thì sung công số tiền này của cô ta thôi!
Thư Nhĩ chảy nước mắt vẫy tay với Lưu Yên và Thư Thương, dù trong lòng cô ta không cam lòng thế nào thì cô ta cũng không thể không đi theo nhà họ Thư lên tàu cao tốc về phía Nam.
Thành phố Bắc Kinh, tạm biệt thật sự.
-
Nhà họ Thư* chuyển nhà ảnh hưởng không lớn lắm với Thư Giai Nhĩ.
Cô và Thư Nhu, cùng với Thư Á có một nhóm chat WeChat, ba người thường xuyên tâm sự trong nhóm, hóng chuyện các thứ.
Với tư cách là một phú bà nhỏ sống sung sướng nhất, Thư Giai Nhĩ đều sẽ phát vài bao lì xì trong nhóm vào ngày lễ tết, số tiền không lớn nhưng vẫn có ý nghĩa, ít nhất cũng có thể cải thiện cuộc sống của hai chị em một chút.
Bây giờ Thư Giai Nhĩ có không ít chị em plastic*. Cô là người nhà họ Thư, có rất nhiều cô gái chủ động tiếp cận, muốn tạo mối quan hệ tốt với cô.
Đọc đầy đủ truyện chữ Mệnh Công Chúa, truyện full Mệnh Công Chúa thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Mệnh Công Chúa