Quý ông Mèo bỗng hiểu ra, dù cô gái ấy có thích nó đến mức nào thì nó cũng chỉ là một con mèo không hơn không kém.
Thế là, quý ông Mèo rời khỏi căn phòng kia, bỏ lại tiếng khóc nức nở ở sau tai, ép nỗi chua xót mãnh liệt trong lòng ra sau đầu.
Đúng vậy, quý ông Mèo lại trở thành con mèo hoang cao ngạo tao nhã, đi về một mình như cũ, chẳng có chuyện gì có thể ngăn cản bước chân nó. Nó là một con mèo hoang tự do.
Quý ông Mèo về lại căn tin.
Sau khi con mèo hoa to bự kêu “meo meo”, rung tai xin đám sinh viên chút đồ ăn nhìn thấy nó thì lập tức kêu to, chạy mất dép trong nháy mắt.
Quý ông Mèo lạnh lùng nhìn bóng lưng con mèo hoa to bự chạy trối chết, vung chân hất đồ ăn mà người khác ném đến sang một bên, bước từng bước đến thùng rác ở góc tường.
Mèo hoang kiêu ngạo không cần đồ ăn bố thí của người khác.
Tí tách tí tách, trời bỗng đổ mưa, hệt như tâm trạng u ám của quý ông Mèo lúc này.
Mưa càng lúc càng lớn, quý ông Mèo không thể không đi trú mưa dưới mái hiên căn tin.
Bốn chân của nó chạm đất, rùng mình giũ những giọt nước đọng trên lông xuống rồi vội vã cuộn người lại, nghiêng đầu liếm láp nước đọng còn sót lại.
“Sao tự dưng trời lại đổ mưa?”
Tiếng bước chân của hai người truyền đến từ xa, lỗ tai quý ông Mèo rung rung. Chắc chắn sẽ có vài ba đôi yêu nhau chạy đến đây trú mưa, nó thầm hừ một tiếng, quay lưng về phía họ.
“Chỗ này có một con mèo trông rất đẹp.”
Giọng nói cao vút của cô gái khiến nó rất bực bội, nó xoay người, cong mình lại, lông toàn thân dựng đứng, khẽ gầm gừ.
“Meo!!!” Cách xa ta ra.
Tay của cô ta đã sắp chạm vào người nó.
“Thôi, đừng đụng vào nó. Nó xù lông lên rồi, cẩn thận nó cắn em đó.”
Cậu trai đứng cạnh đó giữ chặt tay cô gái.
Còn lâu nó mới cắn người.
Quý ông Mèo híp mắt, trong lỗ mũi toàn là nước, nó hít một hơi thật dài rồi thở mạnh ra, xì hết nước ra khỏi khoang mũi.
Đây là?
Quý ông Mèo hít một hơi thật sau.
Mùi cá khô.
Quý ông Mèo bỗng trợn to mắt, con ngươi thẳng đứng.
Trên người cậu trai kia có mùi cá khô.
“Em định sờ nó một cái, nhìn lông của nó rất mềm mại.”
Cô gái phàn nàn một câu rồi dựa vào người cậu trai, cậu trai tự nhiên ôm cô ta vào lòng.
Trong giây lát ấy, gương mặt giàn giụa nước mắt của Đàm Văn Văn trở nên rõ nét.
“Meo!!!”
Quý ông Mèo xòe móng vuốt ra, nhe răng nanh, cắn mạnh vào bàn chân cậu trai.
Nó nhớ mãi, nước mắt nhỏ xuống chân nó nóng hổi cỡ nào… nóng đến nỗi từ chân đến tim nó đều thấy đau.
“Meo….o!!!”
Răng mèo cắm sâu vào thịt khiến cậu trai liên tục hét thảm.
“Cút đi, mèo hoang!”
Sau đó nó bị đá bay.
Trong tầm mắt xoay tròn, bụng nó đau rát, quý ông Mèo bay một vòng trên không trung rồi rơi xuống vũng bùn ngoài mái hiên.
Nó hít sâu một hơi, đau đớn khiến cả người nó run rẩy.
“Meo…” Tại sao nó không phải người?
“Meo…” Vì sao…
“Meo…” Cô gái kia rất đáng ghét.
Nó run rẩy lăn một vòng trong vũng bùn, khập khễnh bò ra khỏi đó.
Đọc đầy đủ truyện chữ Meo ~ Tôi Là Mèo, truyện full Meo ~ Tôi Là Mèo thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Meo ~ Tôi Là Mèo