Cả thế gian đây là một sân khấu

Đàn ông hay đàn bà cũng chỉ phận diễn viên

Mà đã diễn thì có lên có xuống

Trong mỗi cuộc đời người lại đóng thành nhiều vai

-------------------------------------------------------

William Shakespeare, trích đoạn vở “Địa đàng tìm thấy”

*

Đó là những câu thoại được chắp bút từ hơn bốn trăm năm trước, song vẫn mang dư âm cho đến tận ngày hôm nay.

Khi cất tiếng đọc, tôi cảm thấy có gì đó bỗng chợt trào dâng trong lòng, như quả cầu khí nén bị vỡ tung, thổi bùng lên một luồng sinh khí mới.

“Xuất sắc xuất sắc! Hay tuyệt luôn!”

Miri vừa cười vừa vỗ tay nhiệt liệt. Cô ấy hay có kiểu bày tỏ cảm xúc bằng những động tác hoặc cử chỉ hơi bị cường điệu quá, không biết có phải vì mặc cảm với vóc người nhỏ bé của mình hay không.

“Cậu còn khen nữa là mũi tớ nổ tung ra đấy”, tôi đưa tay lên gãi đầu.

“Không hề, cậu có khiếu lắm. Có thật là cậu chưa bao giờ diễn kịch không? Mình nghĩ giọng cậu sẽ còn hay nữa nếu cậu dùng cơ hoành nhiều hơn đấy.”

“Cơ hoành là sao nhỉ?”

“A! Đừng mà! Nhột lắm!”

Tầm mắt tôi quay tròn, rồi bất chợt tôi thấy mình đang mặt đối mặt với Miri. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau một lúc, tim tôi bỗng đập liên hồi. Khóe miệng của cô ấy tự nhiên giựt giựt, còn vành tai ngay lập tức ửng đỏ.

“Cậu.. cậu có vừa thấy…?”

Tôi lắc bay lắc biến.

“Có thấy gì đâu!”

“Này, đừng có chém gió! Cậu diễn dở lắm!”

“Ơ kìa, vừa mới khen xong cơ mà!”

“Có thật không? Có thật là chưa thấy đồ lót của mình không? Nếu cậu mà nói dối… nếu cậu mà nói dối nhé, mình sẽ cho cậu ăn tát đấy, có biết chưa?”

“Nhưng cậu có tát được tớ đâu!”

Không được, vì như thế là trái với tính cách của cô ấy. Và cả quy luật vật lý nữa.

Khuôn mặt cô ấy hiện lên một vẻ lạ lùng pha lẫn giữa tức khí, hờn dỗi và buồn rầu. Thế rồi cô ấy giơ tay lên mặt phẩy phẩy và nói, “Ôi, hôm nay sao ấm thế nhỉ.”