Cả thế gian đây là một sân khấu

Đàn ông hay đàn bà cũng chỉ phận diễn viên

Mà đã diễn thì có lên có xuống

Trong mỗi cuộc đời người lại đóng thành nhiều vai

-------------------------------------------------------

William Shakespeare, trích đoạn vở “Địa đàng tìm thấy”

*

Đó là những câu thoại được chắp bút từ hơn bốn trăm năm trước, song vẫn mang dư âm cho đến tận ngày hôm nay.

Khi cất tiếng đọc, tôi cảm thấy có gì đó bỗng chợt trào dâng trong lòng, như quả cầu khí nén bị vỡ tung, thổi bùng lên một luồng sinh khí mới.

“Xuất sắc xuất sắc! Hay tuyệt luôn!”

Miri vừa cười vừa vỗ tay nhiệt liệt. Cô ấy hay có kiểu bày tỏ cảm xúc bằng những động tác hoặc cử chỉ hơi bị cường điệu quá, không biết có phải vì mặc cảm với vóc người nhỏ bé của mình hay không.

“Cậu còn khen nữa là mũi tớ nổ tung ra đấy”, tôi đưa tay lên gãi đầu.

“Không hề, cậu có khiếu lắm. Có thật là cậu chưa bao giờ diễn kịch không? Mình nghĩ giọng cậu sẽ còn hay nữa nếu cậu dùng cơ hoành nhiều hơn đấy.”

“Cơ hoành là sao nhỉ?”

“Ngay dưới rốn ấy.”

Mắt tôi lướt qua tờ giấy in lời thoại của mình. Đó là một đoạn độc thoại dài của nhân vật Jaques trong vở “Địa đàng tìm thấy”. Tôi bèn thử lấy hơi từ đáy bụng, tìm cách tái hiện lại vẻ ưu tư trên khuôn mặt, giọng nói và cử chỉ của Jaques.

Bắt đầu từ câu “Cả nhân gian là một sân khấu…” theo cách mà Miri đã chỉ, tôi chú ý đến từng nhịp nhấn giọng, từng vần âm, y như đang tập chơi nhạc cụ. Nhưng đọc ra thành tiếng cũng có hơi mắc cỡ nên má tôi bắt đầu thấy nóng nóng. Chú mèo mướp Taburou thấy vậy khẽ nghiêng đầu sang một bên.

“...Răng rụng, mắt mờ, đợi chờ hết kiếp.”

Cuối cùng cũng đọc xong, tôi bế Saburou lên tay và hỏi, “Như thế đã đạt chưa hở Miri?”

Tiếc là cô ấy đang mải với lấy thứ gì đó trên cao và quay lưng về phía tôi. Trèo lên chiếc ghế đẩu, cô ấy đang cố rút ra một cuốn sách dày từ trên kệ. Cuốn thứ tư trong bộ bảy cuốn Toàn tập về Shakespeare của Nhà xuất bản Hakusuisha. Chiếc váy xòe màu vàng chanh phất phơ trong lúc những đầu ngón tay của cô ấy từ tốn kéo cuốn sách ra. Dù muốn giúp nhưng không thể, tôi đành bất đắc dĩ chờ đợi.

Trọng lượng của cuốn sách khiến cho Miri bỗng mất thăng bằng, khiến tôi giật mình hô lên.

Cơ thể tôi lao về phía trước theo phản xạ, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích. Hành động đột ngột của tôi khiến cho Saburou dựng hết cả lông, còn Miri thì may sao đã đứng vững lại được, ôm chặt cuốn sách vào lòng và thở phào. Đoạn cô ấy bước xuống và đi về phía chiếc bàn, đắm mình vào nội dung cuốn sách.

Tia nắng nhàn nhạt rọi vào qua khung cửa sổ phía sau chiếu lên phía đỉnh đầu của cô ấy, phản chiếu lại một vầng hào quang. Mái tóc nâu nhạt cắt ngắn ôm lấy hai bên mặt, đuôi tóc màu hổ phách sáng trong tưởng như tan vào đôi gò má trắng mịn. Bản thân Miri vốn đã rất xinh xắn và đáng yêu, thế nhưng thứ cuốn hút tôi nhất chính là vẻ đẹp kỳ ảo toát lên từ góc nghiêng ấy.

Hai mắt tôi bỗng chúi về phía trước.

Tuy nhiên, cơ thể tôi lại không hề cử động tí nào, khiến cho não tôi có cảm giác như vừa ra lệnh nhầm, đồng thời tạo ra một thứ quán tính ảo nào đó. Tôi liền cảm thấy mất phương hướng, xây xẩm mặt mày và hơi buồn nôn. Góc nhìn của tôi, dù không có sự điều khiển, vẫn tiếp tục tiến tới, trèo xuống chân bàn, đến bên cạnh chân Miri. Tôi có thể trông thấy bên dưới mặt bàn. Ngó xuống, tôi thấy những ngón chân của Miri xếp thẳng thớm như những phím đàn piano.

“A! Đừng mà! Nhột lắm!”

Tầm mắt tôi quay tròn, rồi bất chợt tôi thấy mình đang mặt đối mặt với Miri. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau một lúc, tim tôi bỗng đập liên hồi. Khóe miệng của cô ấy tự nhiên giựt giựt, còn vành tai ngay lập tức ửng đỏ.

“Cậu.. cậu có vừa thấy…?”

Tôi lắc bay lắc biến.

“Có thấy gì đâu!”

“Này, đừng có chém gió! Cậu diễn dở lắm!”

“Ơ kìa, vừa mới khen xong cơ mà!”

“Có thật không? Có thật là chưa thấy đồ lót của mình không? Nếu cậu mà nói dối… nếu cậu mà nói dối nhé, mình sẽ cho cậu ăn tát đấy, có biết chưa?”

“Nhưng cậu có tát được tớ đâu!”

Không được, vì như thế là trái với tính cách của cô ấy. Và cả quy luật vật lý nữa.