Tô Khả Tây yên lặng đối mặt với câu trả lời của Lục Vũ, cô nhướng mày phản bác, "Cái này của cậu gọi là chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn (*)."
(*) Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn: chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác.
Lục Vũ nghiêng đầu, "Thắp đèn cái gì chứ?"
Tô Khả Tây quơ tay, "Tớ vừa nói muốn hôn cậu mà cậu lại bảo tớ đi ngủ, bây giờ còn thừa dịp cúp điện thì hôn trộm tớ, đây còn không phải châu quan phóng hoả sao?"
Lục Vũ cực kỳ bình tĩnh quay đầu rồi bật mở màn hình điện thoại.
Lúc Tô Khả Tây cho rằng anh không trả lời lại thì cô đột nhiên nghe được tiếng nói của anh, "Tớ nói cậu ngủ thì cậu liền ngủ sao? Cậu sẽ không thò qua à?"
"Sẽ không." Tô Khả Tây ôm cục tức.
Lục Vũ cười lạnh, "Ồ."
Sinh viên đi ra ngoài để xem chuyện gì xảy ra còn chưa trở về, những người khác trong phòng không muốn đợi nên sôi nổi cầm điện thoại mở đèn pin lên.
"Chắc không lên điện nữa rồi, sách mới chỉ đọc có một tí thôi."
"Tớ luôn chơi điện thoại cho đến giờ, vừa mới chuẩn bị đọc sách thì lại cúp điện....."
"Trở về chơi game thôi, cái này không phải là tớ không đọc mà ông trời không muốn cho tớ học mà."
Nếu điện mãi vẫn không lên thì bọn họ cũng không định ở đây đợi.
Tô Khả Tây đứng lên, "Chúng ta về đi."
Lục Vũ đáp, "Ừ."
Trong phòng cơ bản không còn sinh viên nữa, Tô Khả Tây cùng Lục Vũ thu dọn sách vở, sau đó dùng điện thoại rọi sáng để ra khỏi phòng học.
Chỗ hành lang gần như cũng không nhìn thấy người.
Tô Khả Tây ra cửa khu dạy học, rốt cuộc cô mới nhớ tới một vấn đề, bèn quay đầu hỏi: "Cậu làm gì cứ phải một hai chờ đến khi cúp điện mới hôn tớ vậy?"
Đợi cúp điện hôn cô còn chưa tính, còn cứ hôn vài lần nữa chứ.
Trong thời gian ngắn như vậy, cô cũng không nhớ Lục Vũ đã hôn bao nhiêu lần, dù sao khẳng định là không ít.
Lục Vũ suy nghĩ, sau đó trả lời: "Bởi vì ngày thường tớ phải khom lưng."
Tô Khả Tây ngây người, phản xạ có điều kiện đánh anh một cái, "Cậu có ý gì hả, bây giờ chê tớ lùn đúng không?"
Hai người bọn họ chênh lệch coi bộ cả một cái đầu.
Mỗi khi Tô Khả Tây đứng thì phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Trên mạng gọi cái này là khoảng cách chiều cao lí tưởng, nhưng chỉ có người trong cuộc dưới tình huống này mới có thể hiểu được sự khó xử trong đó.
Hôn môi cũng phải khom lưng ngửa đầu, hai người mệt muốn chết. Tốt nhất nên tìm chỗ nào có bậc thang, như vậy ai cũng cảm thấy thoải mái.
Tuy là như thế nhưng Tô Khả Tây vẫn thấy ảnh chụp lúc trước rất đẹp.
Không biết thế nào nhưng ảnh chụp lúc sau khi thi Đại học của hai người lại hot, có vài tài khoản quảng cáo cũng rất thích nên chia sẻ.
Đặc biệt là những bloggers lấy đề tình cảm làm chủ đề.
Tô Khả Tây dù muốn truy cứu cũng tìm không ra, chỉ có vài cái tin nhắn hơi quá đáng, còn lại cô cũng không muốn quan tâm.
Lục Vũ hơi nhíu mày, "Không có."
Tô Khả Tây không tin, "Câu vừa cậu nói không phải có ý đó sao, cậu thấy không thoải mái lúc hôn tớ sao?"
Tuy rằng biết là lời nói thật, nhưng thật khó nghe.
Lục Vũ mím môi, "Cúp điện thì cậu không nhìn thấy."
Ngữ điệu lúc nói chuyện của anh rất bình thường, nhưng Tô Khả Tây lại nghe ra có hơi cảm giác ấm ức nên cô phụt cười ra tiếng.
Mới ra khu dạy học, Tô Khả Tây liền nhận được tin nhắn của Lý Tĩnh, "Khu dạy học cúp điện rồi, cậu còn ở đó không? Tớ nghĩ cũng không lên điện được nhanh đâu."
Cô quay đầu lại liếc nhìn, khu dạy học là một mảnh đen nhánh.
Mà toà nhà sau nó lại từ từ sáng lên, mỗi gian phòng học gần như đều có người, giống như khu dạy học hồi cấp ba vậy.
Tô Khả Tây suy nghĩ, rồi trả lời: "Chúng tớ ra ngoài rồi, đang chuẩn bị về, nếu cậu sợ thì đi cùng tụi tớ đi."
Lý Tĩnh trả lời chỉ trong giây lát, "Thôi thôi, tớ mới không muốn làm bóng đèn đâu, cùng người đàn ông của cậu chạy nhanh đi thôi."
Cái xưng hô người đàn ông này làm Tô Khả Tây buồn cười.
Có phải dễ chơi như vậy đâu, cô đảo mắt nhìn Lục Vũ bên cạnh, "Ấy, Lý Tĩnh nói cậu là người đàn ông của tớ đấy."
Khoé miệng Lục Vũ giơ lên, "Nói rất đúng."
Tô Khả Tây chỉ có ý nói thế thôi nhưng lúc cô thấy anh không biết xấu hổ thừa nhận thì duỗi tay nhéo eo của anh một cái.
Qua một lát, cô nhẹ giọng nói, "Tớ không muốn đi đâu."
Buổi tối trên đường không có ai, đúng là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm, lãng phí như vậy đúng là đáng tiếc.
Tô Khả Tây đang chờ động tác của Lục Vũ.
Không nghĩ tới cô không chờ đến được anh cõng lên mf ngược lại nghe anh ra lệnh: "Lại đây."
Tô Khả Tây cảnh giác, "Cậu muốn làm gì?"
Lục Vũ không kiên nhẫn nói, "Không làm cái gì. Cậu mau lại đây."
Tô Khả Tây nghi ngờ đi qua bên kia, ngay sau đó trực tiếp bị ôm lên, tựa như con gấu koala vậy.
Lục Vũ ôm Tô Khả Tây dạo một vòng.
Bên tai là tiếng hét lên không kiềm được của cô, hai cánh tay nhỏ của cô ôm trên cổ anh, hô hấp cũng phả vào bên tai khiến anh không chịu đựng được.
Anh cúi đầu và hôn lấy cô.
Tô Khả Tây không kịp chuẩn bị, cơ thể cứ thể treo trên không trung, cả trọng tâm đều rơi trên người anh, cô ngửa cằm lên hôn anh, còn tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ban đềm trên đường không có ai, gió lạnh thổi phất phơ.
Tóc cô bay lên như muốn ngăn trở hai người chạm môi, nó xẹt qua khuôn mặt mang đến một chút ngứa ngáy.
Đây chắc là nụ hôn lâu nhất của cô.
***
Không bao lâu, kỳ thi cuối kỳ cũng tới.
Mỗi môn thi cách nhau vài ngày, mấy ngày nay không cần lên lớp, cũng không cần điểm danh nên tất nhiên Tô Khả Tây làm ổ ở chung cư.
Lục Vũ lại không giống cô, hầu hết anh đều ở trường học.
Đọc đầy đủ truyện chữ Môi Anh Đào, truyện full Môi Anh Đào thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Môi Anh Đào