Tô Khả Tây nói ra ngoài liền ra ngoài.
Cô từng đến khu hồ bơi này nên rất quen thuộc hoàn cảnh bên trong, cô liếc mắt một cái liền biết nó là nơi nào.
Khu hồ bơi cách nhà cô có hơi xa.
Đi xe qua cũng tốn kha khá tiền, may mà Tô Khả Tây có tài xế chở đi.
Hôm nay Dương Kỳ ở nhà nghỉ ngơi, bà nhìn thấy cô ôm ba lô thì hiếm lạ hỏi: “Trời nắng nóng như vậy mà con còn ra ngoài, có cái gì hấp dẫn sao?”
Tô Khả Tây xoay tròng mắt, “Con đi bơi lội.”
“…..Với Lục Vũ?” Dương Kỳ lập tức vạch trần.
“Mẹ thông minh như vậy làm gì, con đi trước đây.” Tô Khả Tây sợ bà không cho đi nên chân đi như bay, cứ như dẫm lên tên lửa vậy.
Bên ngoài quả nhiên gió nóng thổi ào ào.
Lúc đến khu hồ bơi đã hơn 2 giờ, bên trong không ít người đi ra ngoài, Tô Khả Tây gấp không chờ nổi mà đi vào trong.
Chỗ hồ bơi cũng không tách rời nhau, nếu muốn đi vào thì chắc chắn không thể mặc quần áo này được, cho nên cô trực tiếp mang theo áo tắm.
Cái áo này là cái lúc trước đi bơi cô mua với Đường Nhân.
Thay áo tắm xong, Tô Khả Tây ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Cô duỗi tay sờ trước ngực, thật sự rất nhỏ, tay cô không lớn cũng có thể một tay mà bao trọn, còn gì để nói nữa chứ….
Cô đang thở dài thì đối diện có một nữ sinh khiến cho cô chú ý.
Cô ấy cao cũng gần bằng cô, đang mặc áo tắm đi lại, cái đó vừa to vừa mạnh mẽ đập thẳng vào mắt cô, hoàn toàn khác hẳn với cái của mình……
Đúng là thảm bại mà.
Tô Khả Tây bi thương một lát, lại nghĩ dù thảm hại hơn cũng là chuyện của Lục Vũ, cô có sờ đâu mà phải thương tâm chứ.
Hơn nữa tuy ngực của cô nhỏ, nhưng dáng người cũng được mà, bù qua lấp lại thì cũng khá tốt.
Cô nghĩ như vậy nên cảm giác tâm trạng cũng tươi đẹp hơn.
Tô Khả Tây ra khỏi khu thay đồ và đi về hướng hồ bơi.
Mùa hè tới nên người đi bơi lội rất nhiều, toàn là người với người, còn có trẻ em nữa, đủ mọi âm thanh ồn ào làm đau cả lỗ tai.
Cô nhìn vài lần, sau đó nhanh chóng phát hiện ra Lục Vũ.
Mắt Tô Khả Tây sáng lên, cô rón ra rón rén đi qua, cũng may thanh âm xung quanh che giấu được tiếng bước chân của cô.
Tần Thăng vừa lúc đối mặt với cô, đang định há mồm kêu một tiếng, ai dè cô giơ tay im lặng.
Cậu ta chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Lục Vũ bên cạnh nghiêng người dựa trên bể bơi nhắm mắt thì cười trộm.
Tô Khả Tây tới bên cạnh rồi ngồi xổm xuống.
Cô duỗi tay che hai mắt anh lại, “Đoán xem tớ là ai?”
Chắc do con gái đều thích làm như vậy, rõ ràng là có đáp án, biết rằng đối phương chắc chắn sẽ trả lời được nhưng vẫn cứ thích làm, đúng là ấu trĩ.
Lục Vũ trợn trắng mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay cô làm cô hơi ngứa.
Tô Khả Tây không nhịn được cười ra tiếng, thanh âm thanh thuý vang lên bên tai anh, anh cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp duỗi tay túm cô xuống phía dưới.
Anh không cần dùng nhiều sức lực nhưng vẫn rất có hiệu quả.
Tô Khả Tây không kịp phản ứng, thế là lập tức ngã vào trong nước, không chỉ thế cô còn vừa lúc ngã vào trong lòng ngực anh, đầu đụng một cái.
Thật là có hơi đau làm Lục Vũ khẽ nhíu mày không thể thấy.
Tô Khả Tây giãy giụa ngẩng đầu, còn anh thì khôi phục lại biểu cảm như bình thường.
Lục Vũ thuận miệng hỏi, “Sao cậu đến đây?”
“Ý của cậu không phải là kêu tớ ra sao?” Cô hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng tớ không biết cậu suy nghĩ gì sao?”
Lục Vũ chớp mắt, mở miệng phủ nhận, “Chính cậu muốn tới thì có, tớ chưa nói gì hết.”
Dáng vẻ này, hình như là lần đầu anh có động tác đáng yêu như vậy làm Tô Khả Tây lập tức không muốn nói chuyện gì mà chỉ muốn qua hôn anh hai cái.
Tô Khả Tây xua tay, “Được rồi, cậu nói cái gì thì là cái đó.”
Lục Vũ gật đầu, “Vốn dĩ là như thế.”
Tần Thăng thò đầu qua, tò mò hỏi: “Ý tứ gì?”
Lục Vũ liếc cậu ta một cái, “Hỏi nhiều.”
Tần Thăng cảm thấy bản thân đúng là oan ức, quả nhiên có chị dâu liền quên cả anh em, bây giờ ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều.
Tô Khả Tây hất nước lạnh lên, cô xoa tóc và nói: “Đã lâu không đi bơi rồi nên tớ tới đây chơi.”
Nghĩ đến nguyên nhân thật sự của mình thì cô bỗng chốc quay đầu.
Nước hồ dao động lóng lánh phía dưới, cơ ngực và cơ bụng của Lục Vũ nhìn rất gợi cảm, theo mặt nước dao động cứ như người cá.
Cô nuốt nước miếng, sờ lên một cái.
Xúc cảm thật tốt.
Tuy cô và bàn tay đương nhiên không giống nhau, nhưng Lục Vũ nhìn thấy thì cũng không nhịn được.
Anh không dấu vết dời tầm mắt khỏi tay của Tô Khả Tây, “Cậu đừng có táy máy tay chân.”
Tô Khả Tây chớp mắt, đáng tiếc nói: “Cũng đâu phải chưa sờ qua, cậu sợ cái gì chứ, chẳng lẽ có nhiều người nên cậu ngại hả?”
Lục Vũ mở hai tay, “Ngại là cái quái gì?”
Bộ dáng lười nhác như thế đúng là được mấy nữ sinh yêu thích, mà Tô Khả Tây cũng không ngoại lệ.
Cô đến bên cạnh anh, tiến đến bên tai anh và nhỏ giọng nói: “Nếu cậu không hài lòng, vậy thì tớ cho cậu sờ lại, tuy rằng ngực của tớ có hơi phẳng tí thôi.”
Lục Vũ căng đầu nhìn cô.
Miệng lưỡi anh có hơi khô nóng, anh dời tầm mắt đi mà nhìn thẳng về phía trước, sau đó máy móc nói: “Cậu là tới để bơi đấy.”
Tô Khả Tây hơi đỏ mặt, cười hì hì.
Cái hồ bơi này không tính nhiều người.
Thời gian càng trễ càng ít người, không gian bên trong càng ngày càng lớn, Tô Khả Tây giật chân, nhìn trong mặt nước cực kì đẹp.
Tần Thăng không khỏi tán thưởng, “Chân chị dâu nhỏ đúng là đẹp.”
Tuy rằng ngực có hơi nhỏ chút, nhưng về sau người đáng thương cũng là Vũ ca.
Tô Khả Tây mặc áo tắm một mảnh, không tính quá hở, bụng nhỏ thẳng băng không có tí mỡ thừa, xứng với tỉ lệ đôi chân.
Cô cười duyên nói, “Cám ơn.”
Tần Thăng đang muốn nói chuyện thì Lục Vũ đột nhiên chạm vào cánh tay của Tô Khả Tây, nhàn nhạt hỏi: “Cậu không bơi sao?”
Tô Khả Tây nhanh chóng lắc đầu rồi giải thích: “Tớ là tới tìm các cậu chơi, bơi lội có cái gì vui chứ.”
Lục Vũ hừ lạnh một tiếng.
Anh nhảy lên hồ, đôi chân dài thẳng tắp lập tức hấp dẫn ánh mắt của Tô Khả Tây, nơi nào còn chỗ cho Tần Thăng nữa.
Thấy Tô Khả Tây nhìn chằm chằm mình thì Lục Vũ tức giận, “Cậu còn chưa chịu lên?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Môi Anh Đào, truyện full Môi Anh Đào thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Môi Anh Đào