003
Thật khó hiểu làm sao khi Gaen-san - một người không phải bác sĩ cũng chẳng phải nhân viên bệnh viện - lại có thể tự do đi lại nơi đây như sở hữu cả nơi này. Nhưng sau khi nhìn thấy một xác ướp tương tự nằm trên giường phòng bên cạnh, tôi đành kết luận rằng giám đốc bệnh viện mới chính là người đã mời chuyên gia này tới.
Những bệnh nhân bị hút cạn chất lỏng trong cơ thể nhưng vẫn sống sót một cách khó hiểu, khi hai trường hợp liên tiếp xuất hiện thì y học hiện đại chắc cũng bó tay... Đây chỉ có thể là tác phẩm của thế lực huyền bí nào đó
"Cô gái này tên là Honnou Aburi-chan. Cũng là học sinh trường Naoetsu - nhưng là học sinh năm hai, nên có thể ngay cả Koyomin cũng biết cô bé."
Thật không may.
Hồi còn học phổ thông, tôi không phải mẫu người hay giao thiệp với đàn em.
Đúng hơn là, tôi còn chẳng quen mặt đủ để nhớ tên học sinh khác khối... Nếu hiện tại em ấy là năm hai thì nghĩa là khi tôi học năm ba, em ấy mới là năm nhất.
Có thể tôi đã từng thoáng thấy mặt em ấy đâu đó, nhưng giờ đây khi đã trở thành xác ướp, lại mặc áo bệnh nhân, tôi hoàn toàn không thể nhận ra vẻ bề ngoài của cô bé... Thành thật mà nói, tôi còn chẳng phân biệt được cô ấy với xác ướp ở phòng bên cạnh.
"Xác ướp của Harimaze nằm trên đường đã được người qua đường phát hiện hôm kia. Còn Honnou-chan bị biến thành xác ướp ngay trên tấm futon ở nhà thì được mẹ em phát hiện tối qua."
"Một người mỗi ngày? Năng suất thật."
"Chưa chắc đã là một người mỗi ngày. Có thể còn nhiều nạn nhân khác chưa được phát hiện. Hiện tại có vẻ chỉ có nữ sinh cao trung Naoetsu bị nhắm đến, nhưng biết đâu đây chỉ là hai trong số hàng trăm nạn nhân."
Hai trong số hàng trăm. Và đó không hẳn là phóng đại.
Về phần ma cà rồng mà tôi quen biết, cô ấy từng khoe khoang rằng chỉ cần uống máu một người vài tháng một lần là có thể sống sót, nhưng mặt khác, nếu mất kiểm soát, cô ấy có thể hút cạn máu cả nhân loại.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, có lẽ tôi phải xem xét theo giả thuyết của Gaen-san... Có một ma cà rồng vô danh nào đó đang nhắm vào các nữ sinh cao trung Naoetsu.
Vô danh... Không.
Ma cà rồng mà chính tôi quen biết.
"Ơ, Gaen-san này. Có khi nào chị đang nghi ngờ Shinobu không? Đúng là trước đây từng có tin đồn về cô ấy trong giới nữ sinh cao trung Naoetsu—"
“Không, không, chị chưa từng nghĩ tới viễn cảnh ấy. Chị chỉ vừa nhận ra khi em hỏi thôi. Không phải vì lý do đó mà chị gọi em đến đây, Koyomin, khi em đang tận hưởng cuộc sống đại học của mình. Chị chỉ hy vọng được hợp tác với em, vì hẳn em nằm lòng rõ thành phố này. Để chúng ta có thể ngăn chặn nạn nhân thứ 3, hoặc có lẽ là nạn nhân thứ 101."
"Dĩ nhiên, em đâu lạ gì việc giúp đỡ những cô gái không liên đới gì tới mình nhỉ" - Gaen-san nói như đang chế nhạo quá khứ của tôi. Dù tôi chẳng biết phản bác thế nào... Bởi lẽ chính việc quá liều mạng giúp đỡ những người trong tầm mắt đã khiến tôi vô tình làm phiền những người ngoài tầm với.
Nhưng, giờ tôi nên làm gì?
Sau khi đột nhiên được xem không những một mà là hai xác ướp liên tiếp, lại được nghe rằng đó là xác ướp nữ sinh, lẽ dĩ nhiên lòng trắc ẩn sẽ thôi thúc tôi hành động. Nhưng về cơ bản, lời đề nghị từ Gaen-san không phải thứ tôi có thể sẵn sàng chấp nhận.
Một người lớn mà tôi không thể nắm bắt được bản chất, theo một nghĩa nào đó còn đáng sợ hơn cả ma cà rồng.
Thấy tôi im lặng thay vì trả lời ngay, Gaen-san lên tiếng:
"Thành thật mà nói, tình hình hiện tại khiến chị muốn nhờ vào Koyomin. Một Koyomin đáng tin cậy." Cô nói. "Đây là tình cảnh mà buộc người như chị, vốn thích làm việc trong bóng tối, cũng phải lộ diện. Nếu vẫn chưa đủ thuyết phục, chị có thể nói thêm... Hiện chị đang liên lạc để gọi Yozuru về."
"Hể... Kagenui-san á?"
Có lẽ tôi không nên quá ngạc nhiên. Nhưng tôi vẫn giật mình - thậm chí còn bất ngờ hơn cả khi thấy hai xác ướp kia. Ít nhất, phản ứng của tôi chắc chắn vượt xa dự đoán của Gaen-san.
Gọi cả Yozuru ấy về đây.
Quả thực, Kagenui-san - Kagenui Yozuru-san - là một âm dương sư (onmyouji) chuyên về các quái vật bất tử, dù khó có thể nói rằng cô ấy là một chuyên gia đáng kính trọng. Nếu có gì, cô ấy là chuyên gia lạc xa khỏi con đường chính đạo nhất thế gian này - hồi còn trung học, khi tôi cùng Gaen-san hợp tác xử lý một vụ, dù có liên quan đến quái vật bất tử, Gaen-san vẫn kiên quyết từ chối nhờ cậy Kagenui-san.
Điều đó nghĩa là Gaen-san đang dự đoán tình hình hiện tại còn tồi tệ hơn cả lần đó.
Nếu vậy, đây có phải là việc tôi không thể làm ngơ? Tôi không hẳn là có gắn bó gì đặc biệt với trường cũ (thực ra khi còn đi học, tôi ghét nơi đây thậm tệ), nhưng tôi sẽ thấy rất áy náy nếu giả như không liên quan.
Hơn nữa, dù hầu như không tiếp xúc với học sinh khối dưới, điều đó không có nghĩa là tôi hoàn toàn không quen biết ai... Chỉ tưởng tượng rằng một trong số họ trở thành nạn nhân của ma cà rồng và biến thành xác ướp, tôi đã chẳng thể giữ nổi bình tĩnh.
"...Tuy nhiên, vấn đề thực tế là, nếu Kagenui-san đến, thì em sẽ chẳng có cơ hội hành động. Đúng hơn, em sẽ chỉ thành chướng ngại vật cho cô ấy thôi. Nếu còn là học sinh trung học, khi ảnh hưởng từ việc trở thành ma cà rồng còn mạnh mẽ, thì còn có thể, nhưng vì nhiều lý do, em đã 'trầm tính' hơn rất nhiều sau khi vào đại học."
"Đúng vậy. Dù em từng là cậu bé nhiệt huyết ngày nào, giờ thấy em trầm lặng thế này khiến chị cảm thấy hơi buồn đấy."
Ừ, ừ.
"Tuy nhiên, Yozuru không đủ nhanh nhẹn để có thể đến ngay khi được gọi. Như cậu biết đấy, cô ấy chịu phải vài tình cảnh éo le. Dù có cố gắng đến mấy, vẫn sẽ mất vài ngày để cổ đến thị trấn này... Và mấy ngày cũng đủ để quyết định số lượng nạn nhân rồi."
Tôi hiểu rồi.
Nếu đã như vậy, thì hiện tại tôi là sinh viên đại học có quá nhiều thời gian rảnh. Nếu nói về sự nhanh nhẹn, tôi còn tốt hơn cả hồi trung học. Ngay hôm nay, tôi còn tự nguyện trốn cả một tiết đại số để đáp lại lời triệu tập của Gaen-san.
Nói thật thì, có rất nhiều chuyện liên quan đến Kagenui-san khiến tôi cảm thấy thật khó để đối mặt với cô ấy lúc này. Nhưng nếu vậy, cũng có khả năng chúng tôi sẽ kết thúc hiện tượng quái dị này trước khi cô ấy kịp đến thị trấn.
Và, không cần nói cũng biết, làm vậy cũng tốt hơn cho Gaen-san.
"À phải rồi. Nếu Kagenui-san đến đây, em cũng nên báo cho Ononoki-chan biết... À không, Gaen-san, chị không định thông báo cho Ononoki-chan sao?"
“Chà, hiện cô bé cũng đang dở việc rồi. Nhưng đây là bí mật, Koyomin.”
“?”
Tôi tự hỏi, liệu chuyện có thể là gì.
Dường như, dạo gần đây, Ononoki-chan thường xuyên qua chơi với Sengoku, nhưng nếu đúng là như vậy thì tôi cũng khó mà xen vào... Nhất là sau khi đã bị dặn rõ ràng rằng đó là bí mật.
“Đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt. Nếu có gì, thì cứ xem đây là màn dọn đường cho phần tiếp theo thôi. Dù sao thì chị cũng không có ý ép buộc em hợp tác như trước nữa. Nếu em có thể trình bày rõ ràng và chi tiết lý do chính đáng vì sao em hoàn toàn từ chối dính líu đến một vụ việc có khả năng gây sang chấn tâm lý này, thì chị sẽ lập tức bỏ qua chuyện này. Nếu trường hợp đấy xảy đến, chị sẽ gọi cho Kaiki.”
“Cứ để em lo!”
Dù ngẫm thế nào thì tôi cũng chẳng hiểu nổi vì sao Gaen-san lại cho rằng cái tên lừa đảo đó sẽ ra mặt trong một hiện tượng kiểu này, nhưng nếu cô ấy đã nhắc đến cái tên đó, thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nếu là để giữ tên đó xa khỏi thị trấn nhất có thể, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.
Lửa đảo bị cấm khỏi thị trấn này.
"Thì, lừa đảo vốn bị cấm ở hầu hết các thị trấn mà. Tất nhiên, chị sẽ không để em làm việc không công đâu. Đổi lại với rủi ro không nhỏ mà em sắp phải đối mặt, Koyomin này, cô chị tốt bụng đây sẽ đảm bảo em nhận được phần đền đáp xứng đáng."
Rủi ro không nhỏ, hả...?
Phải, khả năng cao là tôi sẽ phải đối đầu với một con ma cà rồng, và chẳng thể nào cứ lảng vảng trong khu an toàn mãi được... Chưa kể, nếu tôi sắp bị lôi vào một vụ còn được đánh giá là nguy hiểm hơn cả việc Shishirui Seishirou hồi sinh, thì ít nhất tôi cũng phải chuẩn bị tâm lý cỡ đó mới được.
Nhưng nếu hỏi tôi có muốn được trả công xứng với mức độ rủi ro đó không, thì thành thật mà nói, tôi cũng chẳng hứng thú lắm... Thật lòng thì, nhận gì từ Gaen-san cũng đều thật đáng sợ.
Mối quan hệ càng đậm sâu hay ân tình càng nhiều, tôi chỉ càng bị kéo xuống sâu hơn mà thôi.
Cứ mỗi lần bị gọi ra thế này, cảm giác chẳng khác nào bị mắc kẹt ở cấp ba, mãi không thể tốt nghiệp—nhưng khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, Gaen-san lại lên tiếng như thể cô ấy vừa đọc được toàn bộ tâm trí tôi:
"Nếu em quyết định hợp tác cùng giải quyết hiện tượng quái dị này, Koyomin... thì cho đến lúc em tốt nghiệp đại học, tức là trong khoảng bốn năm tới, chị sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Cũng sẽ không liên lạc gì hết. Chị thề đấy. Em sẽ được tận hưởng trọn vẹn những ngày tháng đại học tươi sáng và hạnh phúc, không quái dị, không chuyên gia."
“Thật…thật sao?”
"Ừ, thật đấy. Em sẽ không bao giờ thấy chị nói dối… hay buộc tóc hai bên."
Nếu là Gaen-san với kiểu tóc buộc hai bên, thì có lẽ tôi sẽ làm mọi cách chỉ để được thấy hình dáng ấy — nhưng lời đề nghị lần này còn hấp dẫn hơn cả thế... Mà, nhìn từ góc độ khác thì nó gần như một lời tuyên bố cắt đứt quan hệ, và nếu cô ấy đã thề chắc nịch như vậy thì lại khiến tôi thấy có chút cô đơn (nghe qua thì có vẻ hơi ích kỷ, kể cả đối với tôi). Nhưng nếu điều đó có nghĩa là tôi có thể rũ sạch tay khỏi cái cuộc sống mà cứ mỗi lần gặp là lại bị nói chuyện với thái độ bề trên đầy khó chịu, thì chẳng còn sự đền đáp nào tốt hơn thế.
Dù vậy, cũng khó mà nói được lời thề của một người từng là đàn chị của tên lừa đảo kia đáng tin đến đâu (thậm chí có khả năng cô ấy từng buộc tóc hai bên thật rồi), nhưng mà, bất kể lời hứa đó có thật hay không, thì đây rõ ràng cũng không phải tình huống mà tôi có thể nhắm mắt làm ngơ.
Mọi do dự trong lòng tôi đã được xoá tan.
Vốn dĩ, đối với Gaen-san, tôi cũng chẳng phải là quân bài dễ dùng gì cho cam. Trường hợp của tôi cũng khác với Kagenui-san. Vấn đề nằm ở chỗ tôi… linh hoạt quá mức. Khi nói đến việc không chịu hành động đúng theo dự đoán hay sắp đặt của Gaen-san, thì Araragi Koyomi hồi lớp 12 đúng là một ví dụ điển hình—tự tôi cũng phải thừa nhận. Giờ nghĩ lại, tôi nên ăn năn một chút vì những hành động của mình khi đó.
Nếu một vụ việc nghiêm trọng đến mức buộc Gaen-san phải ra tay dùng đến một quân bài vô dụng như tôi đang xảy ra ngay tại quê nhà mình, thì tôi hoàn toàn không thể bỏ qua được... Đúng vậy.
Đôi khi, giúp đỡ cả những người mình không quen cũng chẳng sao.
"Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hợp tác với chị, trong chừng mực không ảnh hưởng đến việc học—tuy nhiên, em không muốn gây rắc rối cho gia đình mình, nên mong chị có thể để tâm đến chuyện đó."
"À, tất nhiên rồi. Chị có thể lo được chuyện đó. Dù không phải là một chị gái biết tuốt, chị vẫn nắm rõ mối quan hệ giữa Yozuru và Tsukihi-chan mà—oh!"
Ngay khi Gaen-san vừa thành công trong việc thuyết phục tôi hợp tác, nhạc chuông điện thoại của cô ấy vang lên—mà, xét việc chúng tôi đang ở trong bệnh viện, thì hẳn là chiếc PHS của cô ấy đang rung, một chiếc "Hệ thống thông tin di động" (Personal Handy-phone System)[note75830] cũng nên. Gaen-san là kiểu chị gái luôn mang theo đủ loại thiết bị viễn thông, cả về số lượng lẫn chủng loại.
“Alo? Ừ. Ừ… Ừ.”
Trong lúc trò chuyện, giọng của Gaen-san càng lúc càng trầm xuống theo từng cái gật đầu.
Cô ấy vốn là kiểu chị gái vô tư, nhẹ nhàng, không hề hợp với từ nghiêm túc, nhưng dường như sóng vô tuyến lần này đã mang đến một thông tin đủ để khiến chị gái này ngưng mỉm cười.
“Chị có tin xấu đây, Koyomin,” Gaen-san nói sau khi cúp máy. “Nạn nhân thứ ba vừa được phát hiện. Lại là một nữ sinh trường Naoetsu.”