Chú Yến đi chơi bên ngoài một vòng trở về mang theo rất nhiều thứ, chất đầy một chiếc va li to bự mới mua.
Sơ Nhất và Yến Hàng cùng nhau ngồi xổm nhìn chiếc va li trước mặt.
"Đều là quà sao?" Yến Hàng hỏi.
"Cũng không phải tất cả đều là quà, có vài thứ mua về không biết làm gì." Chú Yến nói.
"Có phải bố cảm thấy tài sản thừa kế của mình nhiều quá phải nhanh chóng tiêu cho hết không," Yến Hàng nhìn ông, "Định trả thù con hay gì, không để lại cho con đồng nào?"
"Chúng ta ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trước nay toàn một đi không trở lại," chú Yến nói, "Bố tiện thể cảm nhận cảm giác mua quà mang về một chút xem thế nào."
"Cảm nhận được không?" Yến Hàng hỏi, "Cảm thấy thế nào?"
"Mệt chết đi được," chú Yến chỉ chỉ vào chiếc va li, "Không một cái giá hành lý nào để vừa cả, đặt trên đường có thể gây cản trở giao thông luôn, cuối cùng nhân viên trên tàu phải xách xuống để tận dưới cửa sau mới được."
Sơ Nhất cười một lúc lâu, đối với chú Yến và Yến Hàng xưa nay ra khỏi cửa chưa từng mang theo hành lý mà nói điều này đúng là chưa từng được cảm nhận bao giờ.
Thực ra cậu cũng có được cảm nhận bao giờ đâu.
Cậu mới chỉ rời khỏi nhà có một chuyến duy nhất, đi thẳng tới đây, hơn nữa căn bản là chẳng có đồ đạc gì để mang nên hành lý của cậu cũng chỉ có một chút.
Yến Hàng dùng ngón tay khều chiếc va li hành lý: "Bố mở ra xem, xem mang cái gì về?"
"Xem chứ." Sơ Nhất bắt chước hắn khều khều va li.
"Nào, cho mấy đứa xem một chút," bố cũng ngồi xuống, ngả va li ra, mở nắp, "Hai đứa nhóc đáng thương, chưa từng được người trong nhà đi xa về mua quà cho có phải không?"
"Không phải," Yến Hàng nhìn Sơ Nhất một cái, "Em có chứ nhỉ, dì em vẫn mang đồ cho em còn gì."
"Không giống, giống lắm," Sơ Nhất cười cười, "Dì em đều gọi, gọi em ra, ngoài lén lút cho em, đồ nên cảm giác không, không giống nhau."
"Vậy đến cảm nhận một chút đi." Yến Hàng xoa xoa tay.
Ba đại lão gia cùng nhau ngồi vây quanh chiếc va li, chờ xem đồ đạc bên trong, khung cảnh này quả thực quá ngốc nghếch, thế nhưng Yến Hàng lại không để ý đến để phỉ nhổ chính mình, chỉ cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn có chút háo hức.
Loại háo hức này đối với hắn và Sơ Nhất mà nói đã đến trễ tới hơn mười năm, với nhiều người khác ký ức chắc hẳn phải có cảnh tượng như thế này.
"Cái này," thứ đầu tiên bố lấy ra sau khi mở va li là một túi đồ, "Quần áo mua cho Sơ Nhất."
"A! Cảm ơn! Cảm ơn chú, chú Yến," Sơ Nhất vui mừng nhận lấy, lập tức mở ra, "Là áo T, T, T, T shirt ạ!"
"Kích cỡ chắc cũng từa tựa, chú mua theo cỡ của Yến Hàng," bố nói, "Hai đứa giờ chắc cũng ngang ngang nhau."
"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Ảnh không, không cao lên."
"Cút." Yến Hàng liếc mắt nhìn hắn, lại quay đầu nhìn chằm chằm va li, "Còn gì nữa không?"
"Cái này là cho con." Bố lại cầm một cái túi nữa ra, "Cũng là một cái T shirt."
"Con xem nào, là cái..." Yến Hàng nhận đồ có chút háo hức mở túi ra ngay, sau đó ngẩn người, "Giống của Sơ Nhất á?"
"Áo đôi mà." Bố nói.
"... Áo đôi như thế này có phải hơi lãng phí không?" Yến Hàng nhìn bố, "Bọn con toàn mặc đồ lẫn lộn của nhau, bây giờ thì khác gì một người có hai cái áo giống nhau."
"Mua áo đôi cho chúng bây là để mặc cùng nhau, ai bảo thay phiên nhau mặc hả," bố nói, "Trí thông minh của con bị lây từ Sơ Nhất đấy à."
"Không," Sơ Nhất vẫn rất vui sướng cầm chiếc áo T shirt, "Thông minh là di, di truyền."
Yến Hàng bật cười ha hả, ngồi dưới đất cười lăn cười bò.
Bố thở dài, tiếp tục lấy đồ từ trong va li ra: "Cái này của Sơ Nhất."
"Cháu vẫn có?" Sơ Nhất giật mình nhận lấy, là quần thể thao, "A, a, a, a,..."
"A cái gì mà a mãi thế hả," Yến Hàng vỗ cậu một cái, "Vui mừng đến thế cơ à?"
"Kìa." Sơ Nhất nói,
"... Con có nữa không?" Yến Hàng quay đầu nhìn bố.
"Có." Bố gật đầu.
Nhìn thấy bố cầm trong tay một cái túi tương tự, Yến Hàng không nhịn được nói một câu: "Bố đừng nói là bố mua cho hai đứa bọn con hai bộ quần áo giống y xì nhau nhé?"
"Ba bộ." Bố xòe ba ngón tay, "Thế nào, trình độ cũng được đấy chứ, bố cũng tự mua cho mình một bộ."
"Giống thế ạ?" Sơ Nhất hỏi.
"Ai thèm mặc đồ giống mấy đứa," bố nói, "Ta mặc đồ trẻ con."
"Rất đáng yêu." Sơ Nhất gật gật đầu.
"Tiếp tục đi." Yến Hàng cười chỉ chỉ va li.
Không biết có phải là bố thực sự không có kinh nghiệm mua đồ cho người khác hay không, hay chỉ là mãi mãi thiếu đứng đắn như thế, hắn và Sơ Nhất sở hữu ba bộ đồ đôi giống nhau y xì đúc đến ký hiệu cũng không khác gì, mỗi người năm đôi tất, thực ra mà nói là mười đôi giống nhau như đúc chia thành hai túi khác nhau, thêm mỗi người một đôi dép tông cùng cỡ trông chẳng khác gì xã hội đen.
"Thế nào?" Bố nhìn hai người bọn họ hỏi.
"Rất thích." Sơ Nhất ngồi khoanh chân gật đầu một cái.
Yến Hàng nãy giờ vẫn cười nắc nẻ, chưa từng dừng lại.
"Còn nữa," bố nói, "Còn muốn xem không?"
"Xem." Yến Hàng vừa cười vừa nói.
"Bây giờ mới là tiết mục chính, nhưng không phải đồ đôi nữa," bố nói, "Nên không giống nhau."
Sơ Nhất hào hứng nhìn chằm chằm.
"Cái này của Sơ Nhất." Bố lấy ra một cái hộp.
"Dao cạo râu!" Sơ Nhất nói.
"Đúng," bố nói, "Trẻ ranh to xác, dùng cái này là hợp."
Sơ Nhất cúi đầu mở hộp ra, vui mừng không ngậm mồm vào được, Yến Hàng cảm thấy chú chó con này thật dễ lừa, nhận được cái gì cũng đều cười không thấy mắt đâu nữa.
"Con không có à?" Hắn hỏi một câu, nhớ ra lúc nãy bố nói trận này đồ không giống nhau.
"Không có." Bố trả lời.
"Con không có râu hay sao?" Yến Hàng hỏi.
"Bố thấy cái con đang dùng xịn lắm rồi," bố nói, "Không cần mua cái mới."
"Ẻm vẫn dùng ké của con á!" Yến Hàng chỉ Sơ Nhất.
"Bố đâu có biết," bố ngoắc ngoắc ngón tay về phía Sơ Nhất, "Trả lại cho chú, vừa hay chú mang cho Thôi Dật, quên mua quà cho ông ta rồi."
Sơ Nhất ngẩn người, nhanh chóng dấu dao cạo ra đằng sau lưng: "Không."
Yến Hàng và bố Yến đồng thời phá ra cười, bố Yến xoa xoa đầu Sơ Nhất: "Aiz, nói hay thật, không!"
Bố mua cho Yến Hàng một chiếc tai nghe mới, cái này hắn lại không nghĩ đến, tai nghe của hắn dùng cũng nhiều năm rồi, mặc dù là loại tốt nhưng ít nhiều cũng có hơi cũ.
"Con vẫn còn dùng cái hồi trước đúng không?" Bố hỏi.
"Vâng," Yến Hàng cười cười, "Vẫn dùng, cũng chưa nghĩ đến chuyện đổi cái mới."
"Cái này tốt lắm, lúc nghe thử chỉ nghe một bên tai," bố nói, "Mới thế thôi mà nghe cũng to lắm rồi."
"Lát nữa con thử xem." Yến Hàng cười gật đầu.
"Tiếp theo không phải của hai đứa," bố lấy từ trong va li ra một cái hộp, mở ra, "Xem này, đẹp không."
Là một lọ hoa pha lê cổ cao.
Nếu nói về cái lọ hoa, thì nó đẹp thật, thẩm mỹ của bố trước nay chưa có vấn đề gì, thế nhưng ra ngoài đi chơi xa một vòng trở về lại mang theo một cái lọ hoa, cũng thật khiến người ta cảm thấy quá thần kỳ.
Nhưng chắc chỉ có Yến Hàng là cảm thấy thần kì thôi, bởi vì trông Sơ Nhất có vẻ cực kỳ ngạc nhiên.
"Có thể đặt, đặt ở nhà, nhà mới thuê," Sơ Nhất nói, "Vừa hay phù hợp."
"Đúng thế, chú cũng nghĩ vậy." Bố gật đầu.
"Còn gì nữa không?" Yến Hàng nhìn vào trong va li, nhìn thấy tận đáy rồi, "Quà sinh nhật của con đâu?"
"Hôm nay sinh nhật con à?" Bố nhìn hắn.
"Ba hôm nữa." Yến Hàng trả lời.
"Vậy thì ba hôm nữa lại xem, cả đống vừa rồi xem còn chưa đã nghiền hay sao?" Bố nói.
"... Được rồi." Yến Hàng cười cười.
Trong va li còn có vài thứ nữa, đều là do bố tiện tay mua, một cái lọ hoa, mấy cái đĩa treo tường, còn có cả mũ, thêm một chiếc đèn ngủ với tạo hình khủng bố nhìn thôi cũng không thể ngủ yên.
Còn có một hộp trang sức nhỏ.
Cái này bố không đưa ra cho hai bọn họ xem, nhưng Yến Hàng nhận ra được đó là một hộp đựng nhẫn, hắn thừa dịp bố bảo Sơ Nhất đi mặc thử quần áo liền lặng lẽ mở hộp ra nhìn, quả nhiên là hộp không.
Chắc là đã đem nhẫn với cùng với mấy đồ chơi nhỏ trước kia đặt cùng một chỗ rồi.
Còn hộp thì mang về.
Yến Hàng cười cười, đối với bố mà nói, tới kiếp sau hắn vẫn còn nhớ đến Lừa hoang.
Bố ném ra một đống quà cáp thần kỳ xong liền thu dọn quần áo vào trong va li, chuyển sang căn nhà mới thuê.
Trước nay bố thuê nhà cũng không quan tâm lắm đến môi trường sống, nhưng dù sao đây cũng là nơi sẽ ở trong một thời gian dài, con trai ông ấy không thể chỉ trong vòng vài năm sẽ mua nhà cho ông, nên vẫn cứ xem xét trong ngoài một chút.
"Rất tốt," bố gật gật đầu, "Căn này ánh sáng rất tốt, đi ra đi vào cũng thuận tiện."
"Ngoài cửa có thể trồng cây cối gì đó," Yến Hàng nói, "Sơ Nhất hỏi rồi, không được đào đất nhưng có thể đặt chậu hoa."
"Trồng cái..." Bố nhìn hai mét vuông đất trước cửa, "Kê một cái giá nhỏ, sau đó chuyển ít hoa của Thôi Dật đến đây đi."
"Bố có thể đối xử với người bạn duy nhất của mình lương thiện một chút được không," Yến Hàng nói, "Mấy chậu hoa đó chú ấy hầu hạ khó khăn biết bao nhiêu chứ."
"Bố đâu có làm chết hoa của ông ấy, ông ấy nuôi con giúp bố, bố giúp ông ấy làm vườn, quá là công bằng." Bố nói, "Cứ quyết định vậy đi."
"... Ờ." Yến Hàng gật gật đầu.
Sau khi bố trở về thì không đi đâu nữa, ăn uống đều đến chỗ Yến Hàng.
Tan làm đi ngang qua cửa gọi bố một tiếng, bố sẽ lập tức đi ra theo hắn về nhà ăn cơm, Yến Hàng cảm thấy một sự an tâm chưa từng có.
Công việc trước mắt mà nói cũng rất thuận lợi, vốn hắn cho rằng lão đại sẽ để hắn làm dưới bếp sau trước xem thế nào, dù sao ở ngoài tiền sảnh mà phạm sai lầm thì khách hàng chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay, ấy thế mà lão đại lại để cho hắn làm ngoài tiền sảnh.
"Dù sao hình tượng cũng đẹp đẽ, để ở bếp sau quá lãng phí." Đây là lý do của lão đại.
Công việc của hắn ở ngoài tiền sảnh là giúp cho khách hàng làm cơm tây, đôi khi khách sẽ yêu cầu hắn làm, lại có lúc hỗ trợ khách tự mình làm, nhưng dù sao hình thức này cứ đúng bảy giờ tối sẽ kết thúc, sau giờ đó khách hàng chọn món rồi bếp sau chế biến, nên chỉ bảy giờ là hắn có thể tan làm rồi.
Cuộc sống sau khi bố trở về cứ lặp đi lặp lại đều đặn như vậy.
Điều duy nhất khiến hắn cạn lời là hắn phải tự nấu ăn vào ngày sinh nhật của chính mình.
"Chúng ta đến thẳng đó là có bàn ngay à?" Chú Yến ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại nhìn Sơ Nhất, "Không phải nói bọn họ chỉ có ba bàn loại đó thôi sao, còn phải đặt trước nữa?"
Sơ Nhất gật gật đầu: "Vâng, cực kỳ hot, luôn, muốn đặt chỗ thôi cũng phải, phải xếp hàng."
"Đừng có vội khoác lác hộ nó," chú Yến ngắt lời cậu, "Chúng ta đâu có đặt bàn đâu."
"Yến Hàng đặt, rồi." Sơ Nhất cười cười.
"Cháu nói xem nếu chú muốn gọi bánh mì nướng với nước tương hoặc thịt kho tàu salad gì đó," Thôi Dật vừa xem hướng dẫn vừa nói, "Bếp trưởng Yến liệu có thể làm cho chú không?"
"Người lớn như, vậy," Sơ Nhất nói, "Lại đi bắt, bắt nạt trẻ con."
Thôi Dật tặc lười: "Sơ Nhất à cái sự mặt dày này là cháu học theo Yến Hàng đấy hả?"
"Phải." Sơ Nhất rất thành khẩn gật gật đầu.
Gần đến nhà hàng Sơ Nhất lấy điện thoại di động ra, vào tài khoản của Tiểu Thiên ca ca, mở Weibo.
Thôi Dật đỗ xe vào bãi đỗ xe của nhà hàng xong xuôi rồi cậu mới nói một câu: "Cháu định live, livestream."
Thôi Dật và chú Yến đồng thời ngồi thẳng lưng, một người nhìn gương chiếu hậu, một người mở gương trong tấm che nắng ra, Sơ Nhất không nhịn được bật cười: "Đâu nhất định sẽ, sẽ quay tới hai chú."
"Xuống xe." Thôi Dật mở cửa xuống xe.
"Muốn quay cũng không cho quay." Chú Yến cũng xuống xe.
Sơ Nhất vừa xuống xe vừa dùng tài khoản của Tiểu Thiên ca ca mở livestream.
"Có ai không?" Cậu hướng camera xuống mặt đất.
- Có
- Có có có có
- Có nha Chó con
- Cẩu ca
- Chào Cẩu ca
- Quay phim à làm phiền đổi hướng ống kính vào chính mình hoặc nâng lên hướng về phía Hình Thiên cảm ơn
"Hôm nay là sinh, sinh nhật Tiểu Thiên ca, ca," Sơ Nhất theo sau chú Yến và Thôi Dật đi vào nhà hàng, "Già thêm một tuổi, có thể gọi Lão, Lão Thiên ca ca."
- Lão Thiên gia
- Đừng thế chứ, tôi còn lớn hơn Tiểu Thiên ca ca vài tuổi đây
- Con trai tôi còn gần bằng cậu ấy...
- Bây giờ so tuổi đấy phải không
Sơ Nhất ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, Yến Hàng từ bên trong nhà hàng đi ra, quơ quơ tay về phía bọn họ: "Giữ bàn cho mọi người rồi đây."
Sơ Nhất ngẩn người, hôm nay Yến Hàng mặc đồng phục của nhà hàng, là đồng phục đẹp nhất mà hắn từng thấy Yến Hàng mặc, trông y như Đại tổng quản của mấy nhà có tiền.
... Đại tổng quản có gì mà đẹp?
Không biết, chỉ biết là rất đẹp.
Thực ra là bộ âu phục màu đen, vóc người Yến Hàng thon dài, mặc cực kỳ đẹp.
"Hôm nay Tiểu Thiên ca ca rất đẹp trai luôn". Cậu nhỏ giọng nói.
- ??? Không nói lắp
- Không nói lắp
- Thế mà bị vẻ đẹp trai của người ta làm cho quên cả nói lắp!!!
đam mỹ truyện chữ
Đọc đầy đủ truyện chữ Một Đồng Tiền Xu, truyện full Một Đồng Tiền Xu thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Một Đồng Tiền Xu