Editor: Roseann
Trở về nước không lâu thì đến quốc khánh.
Vào lúc mùa du lịch cao điểm của cả nước, Hàn Liệt nói với Sơ Hạ anh đã đặt hai vé máy bay đi Bắc Kinh.
Sơ Hạ hỏi: “Đi Bắc Kinh làm gì?”
Hàn Liệt: “Du lịch thôi, anh lớn thế này rồi còn chưa được đi Vạn Lý Trường Thành, anh phải chứng minh với em anh là nam tử hán.”
Sơ Hạ không muốn đi Vạn Lý Trường Thành với anh để đếm đầu người trên ấy.
Nhưng Sơ Hạ không tin Hàn Liệt là người đam mê đi du lịch đến thế, cho nên cô vẫn soạn hành lý đi Bắc Kinh với Hàn Liệt.
Dù sao cũng không nghĩ tới, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Hàn Liệt thật sự dẫn cô đi leo Vạn Lý Trường Thành.
Mặt trời chói chang, Hàn Liệt mặc đồ thể thao thoải mái đội mũ, tràn đầy sức sống như sinh viên đại học tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ, Sơ Hạ bị anh lúc thì đẩy lúc thì kéo đi lên.
Từ Vạn Lý Trường Thành đi xuống, Sơ Hạ còn không muốn rời khách sạn, chỉ muốn lập tức trở về Du thành sau hai đêm cuối cùng.
Bạn gái thích là trạch nữ(*), Hàn Liệt không cố ép Sơ Hạ, buổi trưa anh còn đi tham gia một hoạt động thương mại, đi ra ngoài nửa ngày.
(*)Trạch nữ là một cụm từ có xuất thân từ nguồn gốc Hán Việt. Trạch nữ thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).
Khoảng bốn giờ chiều, thời tiết ôn hòa dễ chịu, Hàn Liệt trở về tắm, thay đồ thể thao, gọi Sơ Hạ ra ngoài.
Sơ Hạ: “Đi đâu?”
Hàn Liệt: “Đến trường học của em, anh muốn nhìn xem nơi em học trông thế nào.”
Sơ Hạ đột nhiên hiểu ra, đây mới là nơi Hàn Liệt thật sự muốn dẫn cô đi.
Khách sạn cách trường đại học không xa, hai người đi bộ đi qua, dọc đường đi Hàn Liệt đều nắm tay Sơ Hạ.
Đến cổng trường, hai người chen vào đám sinh viên đang đi ra đi vào, trai đẹp gái xinh, nhất là Sơ Hạ, rất giống sinh viên.
Hàn Liệt dắt Sơ Hạ, để Sơ Hạ làm người dẫn đường cho anh, giới thiệu các tòa nhà ở đây.
Khuôn viên sân trường rất đẹp, bởi vì quốc khánh nghỉ dài ngày, hầu hết sinh viên đều về nhà, trong sân trường rất yên tĩnh, hai người từ từ đi dạo, giống như đi du lịch hơn với lúc leo Vạn Lý Trường Thành.
Sơ Hạ ở đây sáu năm, tình cảm thắm thiết, mang bạn trai trở lại trường cũ, Sơ Hạ có cảm giác tiếc nuối đã được bù đắp viên mãn.
Sinh viên tầm hai mươi tuổi, ai chẳng khao khát những năm tháng đơn thuần nhất có một đoạn tình yêu vườn trường?
Sơ Hạ cũng từng mong muốn như vậy, nhưng tới bây giờ người yêu của cô cũng chỉ có một.
Lúc ấy hai người xa cách hai nơi, cô không có cách nào chắc chắn Hàn Liệt còn nhớ cô hay không, bây giờ cô mang Hàn Liệt trở lại, hai người giống như một đôi tình nhân đại học bình thường đi dạo trong sân trường.
“Uống nước này.” Hàn Liệt mở nắp chai nước suối, đưa cho Sơ Hạ, Sơ Hạ nhìn xung quanh một chút, chắc chắn không có ai chú ý bọn họ bên này mới có chút ngượng ngùng cầm tay anh uống một ngụm.
Hàn Liệt liền mang theo một chai nước, hai người uống chung.
Đi dạo một vòng, trở lại cổng chính của trường, Hàn Liệt lại bắt đầu dắt Sơ Hạ đi vòng thứ hai, anh dẫn đường đi.
“Anh đã từng nói, bốn năm trước anh đi tìm em.”
“Lần đó anh rất nhớ em, rất muốn gặp em, nhưng anh không chắc là em còn muốn gặp anh hay không, nếu như em đã có người yêu mới, anh sẽ rất đáng thương. Vì vậy anh một mình đi dạo loanh quanh trường em, vừa đi vừa quan sát các nữ sinh đi ngang qua, anh tự nói với bản thân, nếu như đi dạo lung tung thế này có thể gặp được, nếu như em cũng đang độc thân, chứng minh chúng ta có duyên phận, nếu như không gặp được em, thì không có duyên phận, anh nên trở về.”
Sơ Hạ yên lặng lắng nghe, nhưng nghĩ đến Hàn Liệt đã từng một mình đi tìm cô, đêm đó còn uống rượu rồi bị người ta đâm, cô khó chịu.”
Bất tri bất giác đi tới thư viện của trường học.
Phía trước thư viện có một quảng trường nhỏ, Hàn Liệt kéo Sơ Hạ ngồi trên ghế dài, chỉ cửa thư viện nói: “Em thích đọc sách, ngày hôm đó anh ngồi ở chỗ này ba tiếng, từ bốn giờ chiều đến bảy giờ tốt. Nếu như em ở trong đó, khoảng sáu giờ sẽ đến căn tin ăn cơm, em không ở đó, ăn cơm xong có lẽ sẽ qua đây đọc sách.”
Đây quả thật rất phù hợp với quy luật sinh hoạt trong trường của Sơ Hạ, nhưng còn có một khả năng, Sơ Hạ có ca học buổi chiều, buổi tối cũng có ca học, gặp phải ngày như thế, buổi tối cô sẽ không đến thư viện nữa.”
“Không đợi được em, anh đi.” Nhéo tay Sơ Hạ, Hàn Liệt cười nhạt nói.
Sơ Hạ không cách nào tưởng tượng tâm tình lúc ấy của anh.
Muốn nói gì đó, Sơ Hạ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi Hàn Liệt: “Anh còn nhớ anh tới ngày nào không?”
Hàn Liệt dựa lưng vào ghế, nhìn cô nói: “Sau quốc khánh, anh không nhớ cụ thể ngày nào, sao thế? Đừng nói là em thấy anh đấy.”
Sơ Hạ cũng không có câu trả lời chính xác, cô cũng không nhớ được ngày đó, nhưng Sơ Hạ nhớ đã xảy ra một chuyện.
Đêm hôm đó cô có ca học, ăn cơm xong trở về phòng ký túc nghỉ ngơi một lúc, sau đó một mình đi lên giảng đường.
Lúc ấy trời đã tối rồi, đèn đường trong trường đã bật lên hết, Sơ Hạ đeo tai nghe vừa đi vừa nghe tiếng Anh, lúc đi qua ngã tư đường, nhìn thấy một bóng người cao gầy, đi từ ngã từ phía đông san phía nam, khi Sơ Hạ chú ý tới anh, chỉ kịp lướt qua gò má của anh.
Mấy giây đó, Sơ Hạ đứng im, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng cực kỳ giống Hàn Liệt đó, cho đến khi người nọ đi càng lúc càng xa, không thấy nữa.
Đọc đầy đủ truyện chữ Mùa Hạ Nồng Nhiệt, truyện full Mùa Hạ Nồng Nhiệt thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Mùa Hạ Nồng Nhiệt