Tháng 8 năm 2002, tôi và Tề Ca tham gia cuộc thi vĩ cầm quốc tế Yampolsky (International Yampolsky Violin Competition), đoạt giải đặc biệt của hạng mục song tấu. Kỹ thuật diễn tấu của tôi không còn cứng nhắc nữa, bởi vì cây vĩ cầm trong tay tôi được gửi gắm sinh mệnh cùng tình cảm.
Tháng 9 năm 2002, tôi hoàn thành chương trình học ở Pháp và quay về Bắc Kinh, gia nhập đoàn nhạc giao hưởng mà Tề Ca tham gia, phần lớn là hợp tác diễn song tấu với hắn. Mỗi khi đại đội hình giao hưởng biểu diễn, hắn ở bên nhóm vĩ cầm I, tôi ở bên nhóm vĩ cầm II, trung gian cách nhau vài người, nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn ở ngay bên cạnh mình.
Mấy tháng đầu sau khi trở về, tôi ở tại nhà riêng, Tề Ca thì ở ký túc xá của đoàn. Lúc sau, hắn vay công quỹ đoàn, chúng tôi cùng mua một căn nhà nhỏ hai phòng ở ―Vọng Kinh‖, bắt đầu sớm chiều sống chung. Sinh hoạt cạnh nhau mấy tháng, tôi phát hiện Tề Ca có thêm một thói quen mà trước kia tôi không biết, có thể là tôi chưa chú ý, hoặc là tật xấu mới của hắn. Hắn có khi nửa đêm đi ra phòng khách hút thuốc hoặc uống nước. Lần nọ, tôi nghe được động tĩnh, mở mắt ra đối diện con ngươi đen bóng lóe sáng dưới ánh trăng. Tôi bị dọa đến da đầu run lên, hỏi hắn làm gì. Hắn lại nói có vẻ tự đắc: ―Bộ dạng cậu ngủ thật khó xem, y như người chết.‖ Tôi lúc ấy sửng sốt nửa giây, ngủ thì giống người chết rồi, chẳng lẽ lại đi khắp nơi giống mộng du sao? Bất quá, tôi nhanh chóng thích ứng với nó. Dù sao cái này cũng chẳng phải thói quen khiến người khác khó có thể chịu được.
Cả đoàn không ai biết quan hệ giữa tôi và Tề Ca, trong mắt bọn họ, chúng tôi hợp tác biễu diễn song tấu, là anh em tốt của nhau và còn là chủ nhà cùng người thuê nhà.
Chúng tôi cuối cùng hiểu được, tình yêu không cần phơi bày cho người khác xem, phải tự mình dụng tâm đi cảm thụ. Cái gọi tình yêu quang minh chính đại, đơn giản chỉ cần không thẹn với lòng là được.
Tôn Sâm tốt nghiệp xong lập tức xuất ngoại đi Anh quốc, ra sức khổ học để lấy bằng thạc sĩ, cái người muốn cho con mình sau này làm kẻ thất học, tựa hồ định thay con mình ăn hết mọi gian khổ trên con đường học vấn. Mã Tiêu Tiêu ở lại học viện làm giảng viên, cùng những người học khoa giáo dục âm nhạc hợp thành một nhóm, thỉnh thoảng sẽ hẹn mấy đứa bọn tôi ôn chuyện xưa. Lúc nhắc đến cảnh trình diễn 《 Tam xóa khẩu 》 tại phòng tắm nhà trọ nửa đêm kia, tôi và Tề Ca nhìn nhau cười, trong ánh mắt ôn tình giao hội.
Vừa về Bắc Kinh, tôi có gặp mặt Lạc Cách Cách một lần. Chỉ một lần rồi không bao giờ liên hệ nữa.
Tôi hướng nàng nói tiếng cảm ơn cũng như tạ lỗi chuyện Tề Ca, nàng cự tuyệt lòng biết ơn của tôi, nàng nói mình làm chỉ vì Tề Ca.
―Tôi thay anh ấy đến chỗ mẹ anh xin địa chỉ điện thoại, ủng hộ anh ấy đi tìm anh không phải vì tôi rộng lượng, chỉ là tôi hy vọng anh ấy được vui vẻ, hy vọng anh ấy có được hào hứng mỗi khi kéo đàn.‖
Nàng nhấp một ngụm cà phê, tao nhã xinh đẹp hệt như công chúa.
Thanh âm nàng bắt đầu thấp xuống: ―Quãng thời gian đó, anh ấy thường bị giáo sư hợp tấu mắng vô số lần, thường xuyên mắc lỗi.‖
―Anh tin nổi không, anh ấy có thể đem 《Humoreske》 của Dvořák kéo đến bi bi thiết thiết.‖ Nàng nhếch miệng cười khẽ, trong mắt hàm chứa sầu não vô tận, ―Khi đó, anh ấy căn bản không có tinh thần.‖
Trong quán cà phê Starbucks giữa quãng trường, 《Plaisir d’amour》 của Sammartini cùng tiêu hương ―Hoàng kim bờ biển‖ phiêu đãng trong không khí………
―Có thể làm bạn được không?‖ Tôi thật tình hỏi.
―Không thể!‖ Nàng trả lời dứt khoát, ―Tôi không muốn có liên hệ gì với các anh nữa, lại càng không muốn nhìn thấy người kia.‖
―Tôi nói rồi, tôi không rộng lượng đâu, hơn nữa tôi còn rất hẹp hòi.‖ Nàng đứng lên bắt tay tôi, ―Vĩnh biệt! Vĩnh-viễn-không-gặp!‖
Nhìn bóng dáng Lạc Cách Cách đi xa, tôi biết, nàng vẫn còn yêu Tề Ca. Bởi vì còn yêu, cho nên không đành lòng gặp lại. Nàng sẽ được hạnh phúc, vì nàng một cô gái vĩ đại. Hơn nữa, nàng lại thiện lương như vậy.
Ba mẹ thấy tôi vui vẻ, bọn họ tưởng Lạc Cách Cách là nguyên nhân, là nàng gọi điện thoại đến Pháp tháo gỡ gút mắc trong lòng tôi. Tôi biết bọn họ không có khả năng tiếp nhận được sự thật con trai mình đi yêu người đồng giới, tuổi đời và sự từng trải của họ chắn chắn sẽ không thừa nhận loại tình yêu cấm kỵ này. Tôi tình nguyện để bọn họ tiếp tục hiểu lầm. Tôi nói với họ tôi sẽ không kết hôn, vì tôi cùng bạn đời cho rằng, tình yêu của chúng tôi không cần hôn nhân hình thức đến ràng buộc chúng tôi cũng sẽ không có con cái, vì căn bản giữa chúng tôi không thể chấp nhận được người thứ ba. Ông bà đối với chuyện này cũng không có nhiều ý kiến, dù sao con mình cảm thấy hạnh phúc là được. Bọn họ đã muốn không hề coi trọng việc nối dõi tông đường.
Tôi gọi điện thoại đến nhà Double một lần. Một cô gái còn trẻ trả lời: ―Anh ấy đã sớm dọn đi rồi, không biết giờ đang ở đâu.‖ Với hắn, tôi còn là hai chữ kia: bảo trọng.
Tôi và những người còn lại trong ban nhạc DO mất liên lạc, số điện thoại cũ không thể gọi được nữa. Bất luận bọn họ ở nơi nào, tôi sẽ chúc phúc cho họ. Ở thời điểm tôi thống khổ nhất, là bọn họ chấp nhận tôi, tôi hy vọng xã hội cũng có thể chấp nhận họ. Bởi vì, không biết cũng không có nghĩa được quyền khinh thường.
Tết nguyên đán năm 2003, Mã Tiêu Tiêu gọi chúng tôi đi thưởng thức nhạc hội mừng năm mới ở trường cũ. Nhìn thấy những sinh viên cầm các loại khạc khí vội vã lướt qua, dường như tôi thấy được chính mình năm đó. Bọn họ nhất định cũng sẽ trải nghiệm đủ loại sự tình, từ âm nhạc, hân hoan, tình yêu cho đến quyền cước.
Từ học viện âm nhạc đi ra, phố Trường An đã lên đèn sáng trưng. Tôi cùng Tề Ca vừa đi vừa trò chuyện về thời sinh viên, bước lên cầu vượt Phục Hưng Môn.
Quan sát dòng xe cộ tấp nập bên dưới, tôi quay sang bảo Tề Ca: ―Hồi trước tôi một mình đi ngang qua đây, luôn nhịn không được nghĩ tới, nếu từ đây mà nhảy xuống, xác suất bị xe cán chết hay ngã chết cái nào lớn hơn.‖
Tề Ca dùng ánh mắt dò xét chăm chú nhìn tôi thật lâu, chậm rãi mở miệng: ―Vậy cậu lập tức nhảy xuống thử đi.‖
Tôi vừa định cười, cổ tay lại bị hắn bất thình lình túm chặt, lòng bàn tay nóng hổi kề sát vết sẹo trên cổ tay tôi.
Do tối ngày mốt có buổi biểu diễn, đội trưởng từ bi miễn cho đoàn một ngày tập luyện, tôi tắm rửa liền tận tâm kỹ lưỡng. Chờ tôi từ phòng tắm đi ra, Tề Ca đã muốn nằm trên giường ngủ. Tôi ghé vào người Tề Ca thử hôn lên môi hắn, hắn đáp trả tôi có phần qua loa, đụng môi tôi vài cái liền kéo tôi vào lòng ngủ. Tôi cười cười, oa trước ngực hắn nhắm hai mắt lại.
Đang ngủ say thì bị Tề Ca bấu vai đến tỉnh giấc, tôi bất mãn đẩy hắn, mơ hồ hỏi trời sáng chưa. Tay vừa chạm đến ngực hắn liền bị ướt sũng. Tôi kỳ quái mở to mắt, phát hiện khắp mặt hắn cũng lấm tấm mồ hôi.
―Sao đổ mồ hôi nhiều vậy? Gặp ác mộng à?‖ Tôi buồn ngủ mông lung hỏi.
Tề Ca túm tóc tôi, trừng mắt hung tợn: ―Nói cho ta biết, trong đầu ngươi rốt cục còn có bao nhiêu trò máu me hả?‖
Thấy tôi vẻ mặt khó hiểu, Tề Ca càng thêm phẫn nộ, túm tôi kéo sát mặt hắn, mặt tôi cơ hồ đụng mũi hắn.
―Nói hết ra! Trừ bỏ chặt ngón tay, cắt cổ tay, nhảy cầu vượt tự sát, còn có cái gì?‖ Hắn khàn giọng quát.
―Tề Ca!‖ Tôi lấy tay lau mồ hồi trên mặt hắn, bị hắn túm cổ tay đưa đến trước mắt: ―Trừ bỏ những cái này đã thực hiện hết, còn cái gì ngươi đã chuẩn bị mà chưa kịp làm?‖
―Đó đều là do ở một mình nhàm chán nên mới suy nghĩ miên man, tùy tiện nói chơi thôi mà.‖ Tôi nhỏ giọng giải thích.
Tề Ca lay động tay trái tôi, lớn tiếng quát: ―Làm hết rồi, còn bảo tùy tiện nói chơi?‖
Tôi cứng họng. Tề Ca nhìn thẳng vào tôi, tiếng nói trầm thấp xuống: ―Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi! Sự bất quá tam, lần thứ ba ta tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra. Bộ dạng đó của ngươi, ta không bao giờ…. muốn nhìn thấy nữa.‖ Hắn buông cổ tay tôi ra, nhắm hai mắt lại, ―Bộ dạng bất tỉnh nhân sự của ngươi… rất……khó nhìn, giống như người chết………‖
Cho đến bây giờ, hắn chưa từng nói về tình hình lúc hắn chạy đến nhà tôi sau khi nhận được cú điện thoại tôi gọi, tôi cũng không ngờ sự kiện kia sẽ khiến hắn bị ám ảnh. Có bao nhiêu đêm, hắn giống như hôm nay mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh khỏi ác mộng? Rồi tâm tình như thế nào khi nhìn thấy tôi bộ dạng ngủ khó coi y hệt người chết nằm kề bên? Và lòng sợ hãi ra sao khi ở phòng khách thao thức hút thuốc?
―Tề Ca! Hết rồi, không còn những trò máu me nữa đâu!‖ Tôi hô lên, vuốt ve gương mặt ướt sũng mồ hôi của hắn.
Tề Ca chụp cổ tay tôi, cười lạnh: ―Ngươi cho rằng ngươi làm vậy ta sẽ khổ sở ư? Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được. Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta lập tức cưới 100 lão bà, mang các nàng đến bia mộ ngươi mở đại hội âm nhạc, biểu diễn trước mặt ngươi tất cả nhạc khúc vui vẻ nổi danh nhất thế giới.‖ Thoáng ngập ngừng, tươi cười lại toát ra tuyệt vọng, ―Ta thật lòng muốn thấy, hai đứa chúng ta ai khổ sở hơn ai!‖
Yết hầu tôi chợt nghẹn lại, sóng nhiệt vẫn hướng hầu gian dâng trào nhưng không cách nào lưu thông. Tôi lau mồ hôi trên mặt lẫn trán của Tề Ca, giọng nói nghèn nghẹn: ―Nghe tôi giải thích, được không?‖
Hắn đem tay tôi đặt lên gò má mình, ánh mắt trong suốt nhìn tôi.
Lần đầu tiên, tôi hướng người khác thẳng thắn giải bày: ―Trước kia, ba mẹ nhiều năm không ở nhà, tôi nghĩ rất nhiều phương pháp làm cho chính mình bận rộn, nhưng mà thời gian trôi qua chậm vô cùng, luyện đàn, làm rất nhiều việc nhà chỉ mới đến tám, chín giờ tối. Đoạn thời gian kia đặc biệt gian nan, gần như tôi đếm từng giây cho đến khi ngủ hẳn. Tôi không sợ bóng tối, cũng không sợ quỷ, chỉ đơn thuần là sợ. Một chút động tĩnh vang vọng trong phòng rộng lớn, tiếng đồng hồ tích tách cũng sẽ làm cho tôi cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy hoang mang……..‖
Tôi đem mặt vùi vào ***g ngực ấm áp của hắn, ủ rũ kể: ―Có một lần, TV chiếu bộ phim《 Hải tù 》, nữ nhân lôi kéo góc áo nam nhân van xin hắn đừng đi, liền tựa như tôi lôi kéo va li không muốn lão mẹ đi công tác. Kế đó, nam nhân giơ tay chém xuống, bước nhanh rời đi, chiếc vòng ngọc dính huyết lăn lăn trên mặt đường, chậm rãi chớp lên rồi dừng lại, trên mặt đường in lại rất nhiều vòng tròn màu đỏ………‖
Tề Ca vuốt nhè nhẹ xương vai tôi ôn hòa bảo: ―Ngủ đi………‖
Tôi cười đẩy hắn: ―Gì thế? Cách mạng gia đang nói, ngươi không chịu tiếp thu thì thế nào theo kịp tiến bộ hả?‖
Tề Ca không thèm nhắc lại, để yên cho hắn vuốt ve, tôi tiếp tục câu chuyện: ―Nhìn hình ảnh kia, tôi cầm đồng hồ của mình, đó là loại thể thao plastic, năm đó khi tôi học trung học rất thịnh hành. Thầm nghĩ rằng, nếu một đao chém xuống cổ tay mình, hiệu quả rơi xuống kém xa so với vòng ngọc nhiều, phỏng chừng sẽ không có âm thanh gì cũng như sẽ không lăn vài vòng rồi mới chấm dứt. Sau đó, tôi cân nhắc đổi một chiếc đồng bằng kim loại, còn tưởng tượng đến phương hướng cùng lực đạo mà đao rơi xuống, thậm chí nghĩ đến dây đồng hồ có kết chặt không. Nếu thế, một đao bổ xuống, đồng hồ còn treo ở cổ tay mà không có bàn tay thì khó coi bao nhiêu a!‖
Tôi oa trong lòng Tề Ca cười, hắn vỗ lưng tôi tiếp lời: ―Cậu phát hiện nếu tưởng tượng những thứ này thì thời gian liền trôi qua nhanh, đúng không?‖
―Đúng vậy!‖ Tôi nén cười, ―Nhiều khi tôi tưởng tượng suốt liền ngủ quên. Năm 14 tuổi, tôi tự tặng mình chiếc đồng hồ bằng kim loại, hình như là hàng Rossini, lúc ấy đắt tiền cực kỳ, ba mẹ có hơi tiếc của nhưng không ai nói gì. Ai kêu mẹ tôi tặng bộ đồ thể thao mà tôi mặc không vừa chi. Năm ấy tôi đang cao lên, mặc cái quần mẹ mua vào y như mặc quần đùi.‖ Tôi cười ha hả. Ông bà đại khái cho đến bây giờ cũng không biết rõ chiều cao của con mình.
Tề Ca không cười, nắm hai vai tôi: ―Đây là lần đầu tiên cậu đem trò biểu diễn máu me lên người mình?‖
―Chắc vậy.‖ Tôi gật đầu, ―Sau lại nghĩ đến nhiều hơn, liền thành thói quen. Ban đầu thực căng thẳng, nhưng càng nghĩ càng kích thích, càng nghĩ càng tỉnh táo………‖
Hắn cầm chặt vai tôi, sắc mặt âm trầm: ―Thời điểm hành động cũng rất tỉnh táo sao?‖
Tôi trố mắt một chút, giương mắt chống lại con ngươi đen kịt của hắn: ―Tề Ca! Cậu tin tôi đi, đầu óc tôi thực bình thường, không hề nghĩ đến chuyện tự sát cũng như hủy hoại bản thân, chẳng qua phương thức giải có vấn đề. Mặc kệ là chặt ngón tay hay cắt cổ tay, đầu óc tôi đều thực thanh tỉnh, cho dù có uống chút rượu, cũng chỉ có thể nói, tôi ở lý trí tỉnh táo làm một ít chuyện không tỉnh táo mà thôi. Có lẽ phương thức tôi dùng không đúng, nhưng đã dưỡng thành thói quen.‖doc truyen chu dam my
Đọc đầy đủ truyện chữ Mục Thần Đích Ngọ Hậu, truyện full Mục Thần Đích Ngọ Hậu thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Mục Thần Đích Ngọ Hậu