「Hôn Sự Của Norn - Phần cuối」
.
★ Norn ★
.
Tôi sắp kết hôn với Ruijerd-san.
Chuyện cứ thế diễn ra rất chóng vánh.
Anh trai dò hỏi tôi đủ thứ hết, tôi thành thật trả lời.
Tận chưa đầy mười ngày sau, anh trai đưa tôi đến gặp Ruijerd-san, ngay tại đó, cùng với một lời tỏ tình, tôi đã nhận được lời cầu hôn.
Tôi cứ trong tâm trạng lâng lâng chưa rõ điều gì, mọi chuyện cứ như thể được định đoạt.
Nghe phong phanh lễ cưới sẽ được tổ chức sau áng chừng mười ngày nữa.
Anh trai và Ruijerd-san thì đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ.
Giờ việc nhất tôi có thể làm có lẽ chỉ là cùng những người phụ nữ tộc Superd may trang phục cưới.
Một bộ trang phục gần giống như bộ mà Ruijerd-san vẫn thường hay mặc.
Lễ cưới dường như sẽ được cử hành theo nghi thức đúng với phong tục của tộc Superd. Không phủ nhận là tôi cũng có chút ao ước một lễ cưới theo kiểu Millis hơn, nhưng vì cái cảm giác nhấn mạnh sự thật rằng mình sắp về làm dâu nhà Ruijerd-san lại làm tôi không hề thấy khó chịu tí nào.
Mọi người trong tộc Superd cũng toàn là người tận tình chu đáo. Thật lòng mà nói, tôi không còn mong muốn gì hơn nữa. Chắc Ruijerd-san sẽ không thích bị hôn lên trán trước mặt mọi người đâu.
Dù sao anh trai đã nói cứ để cho anh lo hết mà. Tôi chỉ biết cảm kích nhận lấy lòng tốt đó.
Mà, tôi vẫn muốn có một chiếc ‘Vòng cổ Millis’.
Hay là mình thử đề xuất với anh trai xem sao.....
Chắc chắn rồ, đây là cơ hội cuối cùng để tôi được nhõng nhẽo với anh trai rồi.
“.....”
Nghĩ vẩn vơ, tôi dọn dẹp phòng ốc của mình.
Căn phòng thân thuộc của tôi, nơi tôi đã luôn sử dụng kể từ khi cùng Aisha và Ruijerd-san đến Sharia này.
Tuy nhiên tôi lại sống ở ký túc xá một thời gian dài thường xuyên hơn, có lẽ tôi có cảm giác ký túc xá mới giống phòng riêng của mình hơn là căn phòng này.
Ký ức ùa về tâm chí trong lúc dọn dẹp, khi tôi nhận ra trong mỗi một món đồ đều ẩn chứa những kỷ niệm.
Con búp bê hình Ruijerd-san mà Zanoba-senpai đã làm. Lần đầu tiên nhìn thấy nó trái tim tôi đã vô cùng rung động, rồi lỡ miệng nài nỉ xin senpai cho bằng được, rồi trưng bày nó trong phòng ký túc xá cho đến lúc tốt nghiệp.
Nói đi kĩ lại, việc ngắm nhìn con búp bê này mỗi ngày đã trở thành một thói quen của tôi.
Nó không giống Ruijerd-san cho lắm, nhưng vẫn là một con búp bê mang tính biểu tượng có thể nhận ra người đó ngay.
Nhìn nó, tôi luôn nghĩ rằng, mình muốn một ngày không xa được gặp lại anh ấy.
Tiếp theo là, một que kiếm làm bằng gỗ.
Kể từ khi được Eris-neesan dạy kiếm, tôi đã vung nó gần như mỗi ngày.
Tôi không tiến bộ nhiều lên lắm, cũng tự biết mình không có tài năng thừa hưởng nào từ ai, mà kệ đi thế là được rồi.
Vung kiếm thôi cũng khiến bản thân rất vui, tôi thì cũng không muốn trở thành người kiếm sĩ vĩ đại mạnh nhất thế giới đâu.
May là mấy kiểu “Không có tài năng thì bỏ đi cho đỡ rách việc”, ở Sharia này không một ai nói những lời nhảm nhí như vậy.
Anh trai thì dĩ nhiên rồi, ngay cả Eris-neesan, chị Roxy-neesan, Sylphie-neesan..... thậm chí Zanoba-senpai và Cliff-senpai cũng chưa từng buộc miệng những lời thế.
Mọi người dù đều là những người tài năng xuất chúng ngời ngời, nhưng họ đã không nói ra.
Đến bây giờ tôi mới thấy thật đáng trân quý biết bao.
Nhờ đó mà tôi cũng dần hiểu rằng, việc không có tài năng nhưng vẫn cố gắng hết sức mình là một điều rất quan trọng.
Nếu không, tôi đã không thể nào trở thành hội trưởng hội học sinh.
Các thành viên hội học sinh do tôi làm hội trưởng, ai nấy đó đều không có tài năng.
Một vài giáo viên đang công tác còn nói rằng đó là hội học sinh bất tài nhất kể từ khi Học viện Ma thuật được thành lập.
Ấy vậy mà chỉ có thầy hiệu phó Jenius đinh ninh “So với thời của hội học sinh của hội trưởng Ariel, các học sinh bây giờ sống hướng nội hơn hẳn nhỉ”.
Thực tế, vào thời tôi làm hội trưởng, các vụ bạo lực và phạm tội trong trường đã ít hơn so với thời của hội trưởng Ariel. Phải chăng là do ngáp phải ruồi, tôi lại nghĩ, là vì các thành viên hội học sinh của chúng tôi không có tài năng.
Vì bất tài, nên hội học sinh mới có thể nghĩ cho các học sinh khác. Vì bất tài, nên các học sinh khác cũng đã nghĩ cho hội học sinh. Chắc hẳn họ đã nghĩ rằng, “mình phải góp một chân mới được”.
Một ngôi trường có đến cả vạn học sinh, thì thay vì chỉ có hơn mười người trong hội học sinh cố gắng, thì một vạn học sinh mỗi người tự giác hơn một chút, chắc chắn sẽ tốt hơn hẳn nhỉ.
Bộ đồng phục trong hộc tủ quần áo cũng không còn mặc nữa mà gấp gọn gàng.
Tôi nhớ mang máng là, bộ đồng phục này do Nanahoshi-san thiết kế.
Trước đó, trang phục của mọi người nghe đâu là rất lộn xộn không được như hiện tại đâu.
Lúc tôi nhập học, thì mọi người đã đều mặc đồng phục hoặc áo choàng rồi.
Dù là học sinh có gương mặt bặm trợn, hay là những mỹ nữ thiên tài quyến rũ yêu kiều, tất cả đều mặc cùng một bộ quần áo.
Tôi nghĩ mình có được nhiều bạn bè như vậy, là vì mọi người đều mặc cùng một bộ quần áo.
Nếu mặc quần áo khác nhau, có lẽ tôi đã không thể thân thiết được với những người bạn bây giờ.
Lỡ mà những người Ma tộc hay Thú tộc, đôi khi họ ăn mặc theo kiểu mà mình không dám lại gần mà bắt chuyện….. thôi, bỏ đi, cũng không dám chắc được.
Aisha cũng đã làm theo và áp dụng chế độ đồng phục cho đội lính đánh thuê của mình, nên tôi nghĩ việc cho tất cả học sinh mặc cùng một loại trang phục chắc hẳn sẽ mang mọi người lại gần nhau hơn. Nó mà vô bổ thì Aisha cũng dùng để làm gì đâu.
Hướng ánh mắt lên cùng, là thanh kiếm của cha được treo cẩn thận trên góc tường.
Thanh kiếm mà nghe nói cha đã dùng từ rất lâu trên hành trình của mình rồi, từ trước cả khi kết hôn với mẹ.
Thanh kiếm mà anh trai đã đưa cho tôi khi phân chia di vật của cha.
Thanh còn lại thì Aisha nhận, vì anh trai nói là sẽ dùng trong chiến đấu nên đã lấy đi ngay lập tức. Còn bộ giáp thì được trưng bày trong phòng của mẹ.
Mỗi khi có chuyện gì, tôi lại cầu nguyện trước thanh kiếm này.
Cha không phải là tín đồ Millis thực thụ, cha là kiểu người mà nếu nhìn từ góc độ của một tín đồ Millis sẽ phải cau mày, tôi vẫn yêu quý cha.
Nếu bây giờ cha còn sống, chắc hẳn sẽ toàn nói những lời cằn nhằn thôi... nhưng, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ ghét cha được.
Bởi vì, cha đã rất cố gắng mà.
Dù là anh trai hay là tôi, cũng có những lúc cố gắng hết mình mà vẫn thất bại….. Bởi vậy, tôi nghĩ mình sẽ mãi yêu quý cha.
Hôm nay vẫn vậy, tôi lại cháp tay cầu nguyện với người cha đáng kính ấy.
“Cha, con sắp kết hôn.”
Không, thế này không phải cầu nguyện mà giống bản báo cáo thì đúng hơn.
Anh trai đã nói vậy. Nghe nói anh ấy cũng thường một mình đến mộ cha để báo cáo.
Một người bận rộn như vậy….. những điểm chu đáo đó, tôi thấy thật đáng nể.
“Anh trai đang làm thay phần của cha rất tốt. Con, chắc hẳn, từ trước đến giờ vẫn luôn là gánh nặng cho anh ấy, vậy mà vì con, anh không một lời than phiền, đã cố gắng hết mình, đã chạy vạy khắp nơi….. Đối với anh trai, con có biết ơn bao nhiêu cũng không đủ hết.”
Định là báo cáo chuyện kết hôn, mà lại thành ra gửi lời cảm ơn gửi đến anh trai mất tiêu rồi.
Tôi nghĩ rằng anh trai đã thật sự thay thế cho người cha đã khuất và người mẹ đã trở nên vậy, chỉ để bảo vệ cho tôi.
Dĩ nhiên, anh trai là một người bận rộn, nên cũng có những lúc anh không thể để mắt tới tôi.
Nhìn anh trai như vậy, đã có lúc tôi nghĩ rằng, có phải vì cha đã mất nên anh ấy mới miễn cưỡng chăm sóc mình không. Lầm rồi, tôi hiểu rằng không phải như vậy.
Khó để mà thể giải thích rành rọt, anh trai đã làm tròn vai của cả cha và mẹ.
Trong tôi gợi lên gì đó, có một ký ức từ rất, rất lâu rồi.
Là ký ức từ khi tôi mới bập bẹ chào đời.
Dĩ nhiên, nó rất mơ hồ, chứ không phải tôi nhớ được rõ ràng.
Đó là chuyện từ khi tôi còn chưa biết bò thành thạo. Tôi đã thi chạy với Aisha….. tôi nghĩ vậy. Tôi không biết tại sao lại thi chạy, nhưng tôi nhớ rằng ở vạch đích có mẹ đang đứng đợi.
Dĩ nhiên, tôi đã thua Aisha.
Aisha đã đến chỗ mẹ với một tốc độ kinh ngạc, mẹ đã bế Aisha lên, khen rằng, con ngoan quá, con giỏi quá.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi đã khóc.
Tôi cảm thấy mẹ thật xa vời, cảm thấy như mẹ đã bị Aisha cướp mất, cảm thấy rằng mình sẽ không được khen, tôi đã khóc.
Thế rồi, mẹ đã nói.
“Norn, mẹ vẫn đang đợi con nè, lại đây nào.”
Nói rồi, mẹ đã đợi cho đến khi tôi đến nơi, đã khen ngợi tôi một cách thật lòng.
Anh trai cũng là một người sẽ chờ đợi tôi.
Dù tôi có vụng về đến thế nào đi nữa, anh ấy vẫn sẽ đợi.
Kiên nhẫn, đôi khi là với một nụ cười gượng, hoặc có lúc lại luống cuống hoang mang, nhưng anh ấy tuyệt không bao giờ bỏ rơi tôi, vẫn luôn chờ đợi. Anh ấy là một người như vậy đấy.
Nhờ điểm đó, tôi hiểu rằng anh ấy cũng đã làm tròn vai của mẹ.
“.....”
Tương tự cả việc chuẩn bị cho hôn lễ này cũng vậy.
Anh trai đã tự làm tất cả mọi thứ sạch sành sanh rồi.
Nếu cha còn sống, chắc chắn cha cũng sẽ hành động giống hệt như anh trai. Tôi tin là vậy.
Cha có lẽ sẽ không ưa Ruijerd-san vì sự chênh lệch tuổi tạc, chúng tôi có thể đã cãi nhau một trận rồi. Nhưng, tôi tin rằng một khi mọi chuyện đã quyết định “Được rồi, kết hôn thôi”, cha hẳn sẽ nói “Cứ để đó cho cha lo” rồi chạy vạy khắp nơi lo liệu cho mà xem.
Hẳn là lúc cha kết hôn với mẹ cũng là gần giống vậy.
“.....”
Suy nghĩ những chuyện đó rồi dọn dẹp phòng, chẳng mấy chốc đã xong.
Một phần cũng vì căn phòng này vốn không có nhiều đồ đạc, đồ dùng cá nhân của tôi đã không còn, căn phòng trở nên trống trải.
Nghe nói căn phòng này sẽ được Lucie-chan hay đứa trẻ khác dùng. Dọn dẹp đến mức này chắc là ổn rồi.
Giờ chỉ còn việc mang đồ dùng cá nhân và một vài món đồ kỷ niệm đến nhà của Ruijerd-san thôi.
Đến nhà của Ruijerd-san, ở làng của tộc Superd.
Thật lòng mà nói, cảm giác cứ như đang mơ vậy.
Kết hôn với Ruijerd-san, người mà mình đã ngưỡng mộ từ rất lâu, rất lâu.
Vừa háo hức, lại vừa hồi hộp. Nghe nói Sylphie-neesan cũng từng như vậy, việc bắt đầu một cuộc sống chỉ có hai người, với một người đàn ông là một sự pha trộn giữa mong đợi và căng thẳng.
Ruijerd-san lớn hơn rất nhiều tuổi, nhưng một khi đã kết hôn, chắc hẳn cũng sẽ làm những chuyện như anh trai và Sylphie-neesan vẫn làm.
Về cách làm thì tôi đã học rồi, nhưng kinh nghiệm thực hành thì chưa có.
Hơi lo một chút. Liệu mình có được đối xử dịu dàng không? Liệu mình có thể làm tốt không?
Tôi biết sự mong đợi đang lớn hơn nỗi lo. Cảm giác háo hức đang rất mãnh liệt.
Ngày hôm đó, khi nghe thấy tên của Ruijerd-san, tôi đã buột miệng nhờ anh trai thúc đẩy hôn sự, thật sự là may mắn quá.
Tôi nghĩ vậy, từ tận đáy lòng.
“Ne, Norn-ane….. nói chuyện một chút được không?”
Bất chợt, có tiếng gõ cửa, một giọng nói vang lên.
Người gọi tôi là Norn-ane duy chỉ có một. Là Aisha.
“Được thôi, có chuyện gì vậy?”
“Vâng..... một chút thôi, được không ạ?”
Aisha bước vào phòng, rồi đóng sập cửa lại với một dáng vẻ có phần rụt rè.
Thật lạ quá nhỉ. Nhìn thấy Aisha có thái độ như vậy với mình, có lẽ đây là lần đầu tiên.
“Ngồi xuống đi?”
“Vâng.”
Aisha ngồi xuống giường như được giục.
Tôi chỉ dời đống hành lý đã sắp xếp để mang đến nhà Ruijerd-san sang một bên, rồi ngồi xuống ghế.
“Chuyện đó….. Norn-ane, kết hôn….. à không, đính hôn? Chúc mừng chị.”
“Cảm ơn em.”
Nói mới nhớ chứ, lúc anh trai thông báo về chuyện kết hôn của tôi, tôi đã được rất nhiều người chúc mừng, nhưng lại chưa được Aisha chúc.
“Cảm giác, cứ là lạ sao ấy nhỉ. Norn-ane mà lại kết hôn.”
“Em đến đây chỉ để nói mấy lời đó thôi à?”
“Không, không phải thế..... mà là, chuyện đó..... chị Norn, kết hôn, là cảm giác thế nào ạ?”
Aisha không nhìn về phía tôi.
Em ấy cứ nhìn đi chỗ khác, rồi hỏi ấp úng, như thể đang muốn hỏi một điều không nên hỏi.
“Thế nào..... là thế nào?”
“Chị Norn, tại sao chị lại kết hôn?”
...À, nhớ rồi, tôi lại nhớ ra rồi.
Hình như Aisha cũng đã từng nói như này với tôi.
“Biết là mình không có tài năng, tại sao chị vẫn cứ làm cố làm những chuyện đó?”
Đúng là một cô em gái không hề thay đổi. Dù vậy, ngày xưa những lời đó nghe như lời nói xấu hay lời mỉa mai, nhưng gần đây tôi đã hiểu ra rằng có vẻ không phải như vậy.
Aisha, phần Aisha, chính vì có quá nhiều tài năng trong quá nhiều việc, nên em ấy cũng đang lầm đường lạc lối.
Làm cái gì cũng giỏi, có lẽ em ấy không thể hiểu được cảm giác của việc “không làm được mà vẫn cứ cố mà làm”. Không hẳn..… Sự ẩn ý của Aisha ngày xưa khi nói những lời đó, chắc cũng có pha trộn nhiều sự mỉa mai. Thế nên ngày xưa, tôi đã rất không ưa Aisha.
Tự dưng gần đây cảm giác không ưa đó cũng đã biến mất.
Sự mỉa mai biến mất khỏi Aisha là từ khi nào….. có phải là khoảng lúc tôi trở thành hội trưởng hội học sinh không, hay là, từ trước đó..... tôi cũng không rõ nữa.
Chỉ là, tôi nghĩ ít nhất là từ khi Lucie-chan ra đời, Aisha đã thay đổi khá nhiều.
“Em có hỏi tại sao đi..... thì cuộc hôn nhân này cũng là một việc có ý nghĩa, và chị cũng thích Ruijerd-san.”
“Thích là gì?”
“...Là cái cảm giác như muốn ở bên cạnh người đó, nhìn người đó thì muốn được ôm, muốn được hôn, tự nhiên nảy sinh trong lòng.”
“Em cũng thích anh trai, nhưng có khác với cái thích đó không?”
“Chuyện đó….. chị không phải là Aisha nên chị không biết.”
“Cũng phải…..”
Nói rồi, Aisha đang ngồi trên giường liền duỗi chân ra, ngã bẹp xuống giường.
“Không hiểu gì hết…..”
Aisha vừa khua chân phành phạch, vừa rên rỉ ư ử.
“Cả Linia và Pursena nữa, gần dạo này cứ kết hôn, kết hôn miết, phiền chết đi được. Nào là em lỡ mất tuổi thanh xuân để kết hôn, nào là đến nước này rồi thì không thể thỏa hiệp được nữa. Kết hôn, có phải là chuyện phải cố sống cố chết đến thế không? Có phải là chuyện bắt buộc phải làm không? Về lý mà nói, có phải tất cả mọi người đều phải kết hôn? Mọi người đâu có nghĩ đến mức đó được, phải không?”
“Aisha, em không muốn kết hôn à?”
“Muốn hay không muốn, em cũng không biết đâu.”
“Kể cả đối tượng mình thích, không có luôn sao?”
“Không có. Hồi còn nhỏ em cứ nghĩ chắc cốp là sẽ kết hôn với anh trai, nhưng mà với anh trai thì lại có gì đó khác khác lắm, mà, em cũng không thể nào tưởng tượng được chừng nào mình sẽ rời khỏi căn nhà này...”
Aisha từ nhỏ đã luôn quấn quýt lấy anh trai.
Lần đầu tiên tôi gặp em ấy là ở Millis, một thời gian sau khi cha đã vực dậy tinh thần và bắt đầu làm việc một cách đàng hoàng.
Thành thật mà nói, lúc đó tôi không thể xem Aisha là em gái mình được.
Tôi nghĩ cảm giác đó giống như là “con riêng của mối tình vụng trộm” mà tôi vẫn nghe bạn bè trong ký túc xá nói.
Ngay cả Lilia-san cũng không đối xử với Aisha như em gái mà giống như một người khác, một hầu gái dưới quyền thì đúng hơn.
Tôi đã bắt đầu xem cô bé đó là em gái mình từ khi nào.
Có phải là từ lúc cùng nhau đi học ở trường Millis không?
Hay là, trong suốt cuộc hành trình đến Sharia cùng với Ruijerd-san và Ginger-san?
Đến giờ, tôi không thể nhớ ra được nữa. Ít nhất, kể từ khoảnh khắc bắt đầu sống ở Sharia này, tôi đã xem em ấy là em gái rồi.
“Chị Norn, bây giờ chị cảm thấy thế nào?”
“Chị….. hạnh phúc.”
“Hạnh phúc? Cảm giác đó, là thế nào?”
“Khó giải thích bằng lời lắm, mà, nói sao nhỉ, bây giờ chị không cảm thấy có gì khó chịu cả. Chị biết rằng sắp tới không phải chỉ toàn chuyện tốt đẹp, chị lại có một cảm giác không thể nghi ngờ rằng sắp tới sẽ có những điều tốt đẹp xảy ra.”
Khi tôi vừa dứt lời, Aisha ngồi dậy, nhìn tôi chằm chằm.
Rồi một lúc sau, em ấy buông một câu.
“Như vậy mà là hạnh phúc á?”
“Như vậy là.....”
“Bởi vì, em thì hầu như lúc nào cũng vậy mà?”
“Vậy thì, chẳng phải Aisha lúc nào cũng hạnh phúc sao?”
Nghe tôi nói vậy, Aisha lại ngã phịch xuống giường.
“Hạnh phúc..... em không nghĩ vậy. Cảm thấy ghen tị sao ấy. Em có cảm giác lần đầu tiên mình thua Norn-ane.”
“Chị thì chẳng có cảm giác là mình đã thắng…..”
“Không, em đã thua. Em, đã thua Norn-ane thật rồi.”
Tôi cảm thấy thật bất ngờ.
Trong suốt hành trình lớn lên, có cố làm bất cứ việc gì, tôi cũng chưa từng thắng Aisha một lần ở bất kì khoản nào.
Không chỉ Aisha. Ở trường cũng vậy, tôi chẳng hề đặc biệt xuất sắc. Trong các trận đấu tập của ma thuật tấn công, tỉ lệ thắng của tôi cũng chỉ khoảng bốn mươi lăm phần trăm, còn điểm trung bình các bài kiểm tra, dù đã cố gắng, cũng chỉ loanh quanh khoảng tám mươi điểm.
Dĩ nhiên, chẳng phải thủ khoa hay gì.
Nếu thi đấu về những thứ tôi đã học mà Aisha chưa học, chắc chắn tôi có thể thắng được một hai lần, nhưng nếu cứ tiếp tục mười lần, hai mươi lần, sẽ không thể thắng nổi nữa.
Aisha giỏi xoay xở, trưởng thành nhanh, giỏi nắm bắt bản chất của vấn đề đến thế.
Một Aisha như vậy lại nói... mình đã thua, nhưng tôi không cảm thấy vui mừng cho lắm.
Chắc là vì tôi đâu có động lực gì, cũng đâu có tranh đua gì.
Tôi đâu phải kết hôn để thắng Aisha.
“Này, Norn-ane.”
“Gì vậy?”
“Kết hôn rồi, thỉnh thoảng, em đến thăm chị có được không?”
Chuyện này tôi cũng thấy bất ngờ.
Là vì tôi cảm thấy dạo gần đây, Aisha đã giữ khoảng cách với tôi.
Lúc chăm sóc con của anh trai thì em ấy không tỏ vẻ như vậy.
Ít nhất, lúc tôi ở một mình, em ấy ít khi lại gần hay bắt chuyện nếu không có việc gì.
“Ừm..... dĩ nhiên là được rồi.”
“Khi nào chị sinh con, cho em bế nhé.”
“Vâng.”
Con cái sao.....
Tôi cũng đã xin hỏi lời khuyên Sylphie-neesan về nhiều chuyện rồi.
Vừa nghĩ rằng vẫn còn sớm để nói về con cái, nhưng cũng vừa nghĩ rằng sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc đó, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Mà, cái tinh thần tôi chuẩn bị nhiều hơn là cho giai đoạn trước đó thì đúng hơn.
Aisha bây giờ vẫn đang chăm sóc cho các con của anh trai.
Sylphie-neesan cũng nói là đã được giúp đỡ rất nhiều.
Tôi nghĩ, nếu rời khỏi căn nhà này, mình sẽ phải tự mình nuôi dạy con.
Về điểm đó tôi cũng lo lắng. Liệu một người như tôi có làm được không...
Nếu là Sylphie-neesan, chị ấy sẽ an ủi nói “Norn-chan thì không sao đâu”, còn
Roxy-neesan thì chắc sẽ cùng lo lắng với tôi. Còn Eris-neesan đơn giản là “Mấy đứa đó tự lớn giờ ấy mà”, nghe mà...... tôi lo lắm.
“Ngược lại mới đúng, nếu em chỉ cho chị những điều chị không biết về chuyện nuôi dạy con thì chị mừng lắm đấy.”
“Chuyện đó, cứ để em!”
“Cảm ơn….. fufufu.”
Tôi bật cười.
Nhìn nụ cười của Aisha không hiểu sao lại làm tôi vui, tôi đã bất giác bật cười.
Ngày hôm đó, tôi và Aisha đã trò chuyện đến tận khuya.
Không phải là những cuộc trò chuyện có ý nghĩa gì đặc biệt, mà chỉ là những lời than phiền không có hồi kết, cứ kéo dài mãi.
Ngày hôm sau, tôi cuốn gói hành lý lên đường thẳng tiến đến nhà của Ruijerd-san.
.
★ Rudeus ★
.
Hôn lễ của Norn và Ruijerd được tổ chức tại làng của tộc Superd.
Theo phong tục của tộc Superd.
Vào một đêm trăng tròn, dân làng mỗi người mang đến một món ăn, cùng nhau ăn uống và chúc phúc cho cô dâu chú rể.
Tôi tuy không phải dân làng ở đây, nhưng vẫn mang đồ ăn đến, và nghiễm nhiên dắt díu cả gia đình tham gia.
Là gia đình của Norn, tôi không cho phép họ nói không.
Dù chẳng ai nói không cả, mà ngược lại tôi còn được chào đón nồng nhiệt.
Đồ ăn là do Lilia và Aisha nấu.
Aisha có vẻ như đang ôm ấp những cảm xúc thật sự phức tạp về cuộc hôn nhân của Norn.
Kể từ khi chuyện kết hôn được quyết định, tôi đã nhiều lần chứng kiến cảnh em ấy vô ý tứ nằm ườn ra ghế sofa suy nghĩ vẩn vơ, rồi bị Lilia mắng té tát.
Nói mới nhớ, vài ngày trước hôn lễ, có vẻ như Aisha và Norn đã nói chuyện gì đó với nhau trong phòng Norn đến tận khuya.
Về nội dung cuộc nói chuyện của hai chúng thì tôi không biết..... nhưng có lẽ em ấy cũng có nhiều điều phải bận tâm suy nghĩ.
Dù sao đi nữa, có vẻ chắc chắn không phải là em ấy không hài lòng hay điều gì đó tương tự
Đến cả mấy món ăn mang đến hôn lễ, em ấy không hề làm qua loa, mà ngược lại còn trổ hết tài nghệ của mình để nấu cơ mà.
Em ấy đã thu gom nguyên liệu từ Millis và Asura để làm một chiếc bánh kem trái cây khổng lồ.
Tôi cũng có nghĩ không biết tộc Superd có thích đồ ngọt không, chuyện đó đã có Roxy đứng ra bảo đảm.
Mà, cũng có thể chỉ là do Roxy thích đồ ngọt mà thôi.....
Dù gì thì, vì là ngày trọng đại của Norn, cả gia đình đều phải tham dự.
Những đứa nhỏ như Ars, Sieg hay Lucie tất nhiên là có, mà cả Leo, Jirou và Beet cũng vậy.
Tuy không phải gia đình, Orsted, người đóng vai trò hợp xướng trong cuộc hôn nhân này, cũng được sắp xếp để lẳng lặng tham gia ở một góc. Tiện thể, tôi cũng ngỏ lời với những người bạn của Norn đang ở Thành Phố Ma Thuật Sharia, họ đã tích cực đến tham dự.
Các thành viên hội học sinh là đàn em của Norn, khi nghe tin Norn kết hôn, đã chủ động cúi đầu nài nỉ tôi “xin hãy cho chúng em tham dự ạ”.
Giữa quảng trường chen chúc toàn người tộc Superd, cảnh một nhóm Nhân tộc run rẩy tham dự quả là có hơi đáng thương…..
Mà, dù vậy thì mọi người, khi nhìn thấy một Norn trông thật hạnh phúc, sự căng thẳng cũng dần tan biến. Cho đến lúc bữa tiệc đang vào hồi cao điểm, họ đã có đủ can đảm để đến rót rượu cho Norn.
Đúng vậy, Norn trông thật hạnh phúc.
Norn, người mà ở nhà, hay đúng hơn là ở trước mặt tôi, thường hay làm bộ mặt cau có, nhưng khi ngồi bên cạnh Ruijerd, em ấy luôn nở một nụ cười bẽn lẽn từ đầu đến cuối.
Hơn nữa, Norn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Ruijerd, và mỗi khi Ruijerd cảm nhận được điều đó và nhìn lại, em ấy lại đỏ mặt như trái cà chua cúi gằm xuống.
Khoác lên mình bộ trang phục cô dâu truyền thống do các nữ nhân tộc Superd làm, ngồi trước vô vàn món ăn, em ấy cứ liếc nhìn Ruijerd rồi lại đỏ mặt và mỉm cười.
Thêm vào đó, việc lồng ghép một hôn lễ theo kiểu Millis vào giữa buổi lễ như một bất ngờ cũng là một ý hay.
Lấy cớ là “thay trang phục”, chúng tôi để Norn và Ruijerd khoác lên mình bộ lễ phục trắng tinh, ngay khi hai người họ quay lại, Cliff, người đã ẩn mình như một vị khách bất ngờ, xuất hiện với vai trò là mục sư và cất lên lời chúc phúc theo kiểu Millis.
Cuối cùng, khi Ruijerd đeo chiếc vòng cổ đã chuẩn bị sẵn lên người Norn, Norn với gương mặt đỏ bừng đã đặt một nụ hôn vụng về lên trán Ruijerd đang quỳ gối.
Norn cứ ngạc nhiên suốt từ đầu đến cuối, nhưng khi tất cả nghi lễ kết thúc, em ấy đã mỉm cười với một gương mặt như sắp khóc.
Đó là một nụ cười trông thật, thật hạnh phúc.
Nếu đây không gọi là hạnh phúc, thì còn gọi là gì nữa.
“Norn-ane, đẹp quá nhỉ.”
Aisha đã khen Norn xinh đẹp như vậy.
Là vì bộ trang phục hợp nên mới đẹp, hay là vì đang hạnh phúc nên mới đẹp?
Tôi không biết, nhưng Aisha đang nhìn Norn với vẻ ngưỡng mộ.
“Aisha rồi cũng sẽ có lúc như vậy thôi.”
“Em chả muốn kết hôn đâu.”
Em ấy trả lời ngay tức thì.
Có vẻ như Aisha không có ý định kết hôn.
Về phần tôi, không chỉ Norn mà tôi cũng muốn tiễn cả Aisha lên xe hoa, nhưng mà…..
Mà thôi, hôn nhân cũng không phải là tất cả cuộc đời, nên em ấy cứ ở nhà cũng chẳng sao.
“.....”
Nói đủ rồi, Norn lấy chồng rồi. Thật nhiều cảm xúc.
Khi gặp ở Millis, em ấy còn rất nhỏ và hay gây sự. Khi cắp sách vô trường học, cũng có lúc em ấy tự nhốt mình trong phòng ký túc xá.
Norn từng có ấn tượng là một đứa trẻ phiền phức, một đứa trẻ hậu đậu vụng về, chẳng biết từ lúc nào đã vào hội học sinh, đã hoàn thành xuất sắc vai trò hội trưởng, được rất nhiều đàn em yêu mến, và rồi kết hôn.
“.....Hức, sụt sịt.”
Bất giác, sống mũi tôi cay xè.
Kính gửi, cha Paul thân yêu.
Norn đã trở nên rất xinh đẹp và đã trưởng thành thành một đứa trẻ ngoan rồi. Cha có đang ở dưới suối vàng không? Không thể nào không có ở đó được, phải không? Nếu không có thì mau mau đến đây ngay đi.
“Anh hai, đừng có khóc vào lúc thế này chứ.”
“Anh có khóc đâu mà.”
“Đâu mà đâu mà..... thay vì cứ đứng nhìn từ xa, sao anh không ra nói với chị Norn một lời đi?”
“À, ừm.....”
Hiện tại,
bữa tiệc đang vào hồi cao điểm, nên những người tham dự đang lần lượt đến nói lời chúc phúc với cô dâu chú rể.
Nghe nói phong tục của tộc Superd không có tập quán đó..... có lẽ là Cliff đã nói gì đó.
Norn vừa cười vừa đáp lại lời chào của từng người.
Một khoảng thời gian thật hạnh phúc. Liệu tôi có nên đến gần không?
Cảm giác cứ đứng nhìn từ xa là tốt nhất.
“Liệu Norn có làm mặt khó chịu với anh nữa không?”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy đó.”
“.....Aisha đi cùng anh được không?”
“Cả nhà mình cùng đi là được mà.....”
Thì, tôi cũng không lo lắng đến mức đó.
Nếu có nói, thì người đáng lo hơn chính là tôi. Chắc chắn tôi sẽ khóc mất. Trong một ngày trọng đại như thế này, mà lại khóc.
Khóc huhu một cách thảm hại, rồi bị mọi người chỉ trỏ rằng anh trai của Norn là một gã mít ướt.
Không, chuyện đó thì cũng được, nhưng dạo trước tôi vừa mới bị Ruijerd bảo là đừng khóc. Thế nên ở đây, tôi không muốn khóc cho lắm.
Ít nhất thì cũng để về nhà rồi, úp mặt vào lòng Sylphie mà khóc.
“Anh hiểu rồi. Vậy thì, mình đi thôi.”
Nhưng, không thể không đi được.
Tôi dắt díu mọi người lại gần phía Norn.
“Aaaa.”
Norn khi thấy chúng tôi, chỉ trong thoáng chốc đã mím chặt môi lại.
Sau em ấy đã trở lại với nụ cười ngay lập tức. Có lẽ em ấy có điều gì đó muốn nói.
Sao thế này, đáng sợ quá..... và như thể vượt qua một kẻ đang nhụt chí là tôi, Sylphie là người đầu tiên bước đến trước mặt Norn.
“Norn-chan, chúc mừng em kết hôn nhé.”
“Em cảm ơn chị. Sylphie-neesan.”
“Sắp tới chắc sẽ có nhiều chuyện khiến em bất an, nhưng hầu hết mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, nên hãy nói chuyện tử tế với Ruijerd-san và cố gắng lên nhé.”
“Vâng, em sẽ cố gắng ạ.”
Nói rồi, Sylphie mỉm cười với Norn rồi lùi lại.
Người tiếp theo là Eris.
“Norn, mừng nhé!”
“Vâng, em cảm ơn chị. Eris-neesan.”
“Không được lười biếng luyện kiếm đâu đấy? Ruijerd tuy mạnh, nhưng rồi cũng sẽ có lúc em phải bảo vệ anh ấy thôi.”
“Vâng, em xin khắc cốt ghi tâm.”
Eris gật đầu một cách hài lòng rồi lùi lại.
Eris đi thẳng đến chỗ Ruijerd, bắt đầu nói gì đó. Hình như là “Nếu anh không bảo vệ Norn cho tử tế thì liệu hồn đấy” hay gì đó tương tự. Đối với Eris, có lẽ đây mới là việc chính.
Từ bên cạnh Eris, Roxy bước lên.
“Norn-san, xin chúc mừng em.”
“Em cảm ơn cô, Roxy-sensei.”
“Đến lúc thế này rồi thì đừng gọi là sensei nữa..... à không, vậy thì vì đây là lần cuối, xin cho phép sensei này được nói những lời ra dáng một giáo viên. Hôn nhân giữa các chủng tộc khác nhau, người ngoài thường hay nói này nói nọ hơn là chính người trong cuộc, nhưng em không cần phải bận tâm. Cứ sống như bình thường, rồi sớm muộn gì mọi người cũng sẽ công nhận thôi.”
“.....Vâng, sensei!”
Tiếp theo, Lilia và Zenith đứng lên.
“Norn-sana, xin chúc mừng cô chủ.”
“Lilia-san, mẹ..... con cảm ơn.”
“Nghĩ lại, tôi cho rằng mình không phải là một sự tồn tại dễ chịu gì đối với tiểu Norn-sama. Việc Aisha đã nhiều lần làm những chuyện khiến Norn-sama phải buồn lòng, tất cả, đều là trách nhiệm của tôi.....”
“Không, không có chuyện đó đâu ạ. Lilia-san cũng là mẹ của con. Aisha cũng là em gái của con. Đúng là cũng có những chuyện hơi khó chịu, nhưng con nghĩ đó không phải là vì lỗi của Lilia-san, mà vì đó là những chuyện bình thường thôi.”
“.....Được cô chủ nói như vậy, hức..... hu hu.....”
Lilia, người đang giữ vẻ trang nghiêm, đã bật khóc ngay lập tức.
Thật sự, Lilia dạo gần đây rất mau ra nước mắt. Zenith liền vỗ về một Lilia như thế.
Nhưng, một lúc sau, Zenith lảo đảo đi đến bên cạnh Norn.
“Mẹ?”
“.....”
Zenith chỉ khẽ mỉm cười, rồi nắm lấy tay Norn.
Bằng cả hai tay, bà dịu dàng nắm lấy, như thể đang bao bọc một vật báu.
“M, mẹ, mẹ ơi.....”
Zenith không nói lời nào.
Nhưng tình cảm của bà chắc chắn đã được truyền đi, từ đôi mắt của Norn, những giọt lệ cứ thế lã chã tuôn rơi.
Tôi hiểu ra ngay, vẻ mặt lúc nãy của em ấy là đang cố kìm nén tiếng khóc.
“Mẹ, từ, từ trước đến giờ..... hức, c, cảm, cảm ơn..... mẹ.....”
Norn đã không thể nói thành lời nữa.
Khi đến lượt tôi, gương mặt Norn đã tèm lem nước mắt nước mũi.
Hôn lễ, một ngày trọng đại như thế này mà...
“Anh trai...”
Trước mắt, tôi lấy khăn tay từ trong túi ra, đưa lên mũi Norn.
“Đây, xì ra đi.”
“Em tự làm được mà!”
Norn giật lấy chiếc khăn tay, rồi xì mũi một tiếng thật kêu.
Em ấy làm một vẻ mặt bối rối không biết phải làm gì với chiếc khăn tay đã xì mũi, nên tôi đã nhận lại nó rồi cất cẩn thận vào túi.
Tôi đối mặt với em ấy một lần nữa.
“À..... Norn..... chúc mừng em.”
“Anh trai.....”
Norn, với khóe miệng mím chặt lại, ngước nhìn tôi.
Phải nói gì bây giờ. Hình như tôi đã chuẩn bị sẵn lời gì đó, sao nó đã hoàn toàn bay biến khỏi đầu.
“Anh trai, chuyện đó, từ trước đến giờ, em cảm ơn anh. Em, bây giờ, đang rất hạnh phúc. Nhưng, em nghĩ rằng em có được hạnh phúc này, chắc chắn là nhờ có anh trai.”
Trong lúc tôi còn đang phân vân, Norn đã lên tiếng.
Em ấy đã nói rằng mình đang hạnh phúc. Chuyện đó, chỉ cần nhìn là biết.
“Không... là do Norn đã luôn cố gắng hết mình mà.”
“Em đâu có cố gắng gì đâu. Ngay cả cuộc hôn nhân này, cũng là do anh trai lo liệu tất cả mà.”
“Nếu Norn không cố gắng, thì Ruijerd đã chẳng nói lời muốn được kết hôn với em đâu.”
Ruijerd là người chỉ phân biệt giữa chiến binh và trẻ con.
Nếu Norn vẫn còn là một đứa trẻ không thay đổi so với ngày xưa, thì chắc chắn đã không có chuyện này.
“Nhưng, em nghĩ, là nhờ có anh trai. Thật sự, cảm ơn, anh rất nhiều.”
Thấy Norn lại sắp khóc, tôi định lấy khăn tay từ trong túi ra, khi nhận ra chiếc khăn đó đã ướt sũng, bất chợt một chiếc khăn tay khác được đưa ra từ bên cạnh.
Là Aisha.
Tôi nhận lấy chiếc khăn đó, và lau nước mắt cho Norn.
“Norn.”
“Vâng.”
“Chuyện đó, anh không biết nói sao cho hay cả, với lại những điều quan trọng thì mọi người cũng đã nói hết rồi, nên những gì anh có thể nói cũng không còn nhiều nữa, mà nè.....”
“Vâng.”
“Sắp tới đây, chắc sẽ có cả những chuyện cay đắng, những chuyện đau khổ... nhưng mà….. hãy cố gắng, và, từ nay về sau, hãy cứ mãi hạnh phúc nhé.”
Thật kỳ lạ, nước mắt đã không rơi.
Tôi cứ ngỡ chắc chắn mình sẽ khóc, cho đến lúc nãy vẫn còn rơm rớm. Khi thốt ra những lời đó, nước mắt tôi đã rút vào trong.
Tôi đã có thể đứng trước mặt Norn, chỉ với một cảm giác tự hào thuần khiết.
“…..Vâng!”
Nghe vậy, Norn cũng nín khóc, gật đầu thật mạnh với một nụ cười rạng rỡ.
★ ★ ★
Cứ như vậy, Norn đã kết hôn rồi.
Ruijerd và Norn, một cặp đôi có cả sự chênh lệch lớn về chiều cao lẫn tuổi tác, nhìn chứ họ hợp nhau hơn tôi tưởng. Và thế là một năm sau, một đứa trẻ đã ra đời.
Một bé gái tộc Superd, với gương mặt giống hệt Norn, mái tóc màu xanh lục, chiếc đuôi xinh xắn và một viên ngọc trên trán.
Đứa trẻ đó được đặt tên là ‘Luicelia Superdia’.
Orsted khi nghe cái tên đó, đã làm một vẻ mặt nham hiểm vô cùng.
Với một vẻ mặt đáng sợ vô cùng, hắn ta đã mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười khiến người ta phải rợn tóc gáy đó, tôi đã hiểu ra.
Chắc chắn là, cái tên đó đã trùng khớp với một cái tên nào trong ký ức của hắn, tôi nghĩ vậy.