Editor: Senhh
Beta: Nha Đam
______
13.
Vừa chạy đến cửa quán liền đụng phải Chu Tiêu.
Chu Tiêu cười khinh bỉ nhìn tôi.
"Trình Hoan Hoan, cô cũng có ngày hôm nay sao?"
Tôi đáng thương nói: "Tôi chưa từng đắc tội anh mà, đúng không?
Chu Tiêu để lại cho tôi một bóng lưng tiêu sái.
Đi được vài bước lại đụng phải Lâm Vi.
Trời ạ, hôm nay là ngày hạn của cô gái nhà giàu mới nổi là tôi à?
Lâm Vi mặc một bộ váy trắng, đeo chiếc vòng cổ sang trọng, vẫn kiêu ngạo như trước.
"Trình Hoan Hoan, bây giờ cô đã biết tôi và cô chênh lệch như thế nào chưa? Cô hoàn toàn không xứng với Thẩm Đạc."
Tôi há miệng muốn phản bác, nhưng không thể nói nổi một chữ.
Trên người tôi vẫn còn mùi của nước rửa bát.
Dạo này tôi đi làm nhiều việc, tay tôi đã chai sạn rồi.
Tôi thực sự không xứng với Thẩm Đạc.
Trước kia tôi không có gì ngoài tiền, bây giờ tôi thậm chí còn không có tiền.
"Huhu" tôi bật khóc.
Trở lại ký túc xá, tôi gửi cho Thẩm Đạc bao lì xì 5.20.
"Xin lỗi Thẩm Đạc, chia tay đi, em không còn tiền cho anh nữa rồi."
Đám bạn cùng phòng đều tới an ủi tôi.
Tôi trấn an họ.
"Ba tớ nói rồi, từ khi còn nhỏ tôi đã không có bất kì ưu điểm gì, chỉ có da mặt dày, chẳng phải chỉ là không có tiền thôi sao? Trước kia ba mẹ cho tớ tiền tiêu, bây giờ tớ kiếm tiền cho bọn họ tiêu."
Tôi đặt ra mục tiêu, chuẩn bị vươn lên để báo hiếu ba mẹ.
Tối hôm đó, tôi gửi hết toàn bộ 900 tệ kiếm được từ công việc làm thêm cho ba.
Ba tôi lập tức gọi cho tôi.
Khóc nức nở.
"Hoan Hoan, rốt cuộc con cũng đã trưởng thành rồi!"
14.
Được ba tôi khen, đột nhiên tôi có động lực vô hạn.
Sáng sớm hôm sau, tôi xuống nhà ăn nấu cháo.
Tôi dậy sớm hơn bình thường.
Kết quả, vừa bước vào nhà ăn liền phát hiện...
Bình thường vào giờ này nhà ăn chẳng có được mấy người.
Hôm nay lại nhiều đến lạ.
Ngoài ra còn có một số người có chút tiếng tăm trên Internet đang livestream.
Ngay cả Lâm Vi và Chu Tiêu cũng tới.
Tôi biết tất cả bọn họ đều muốn chê cười tôi.
Nhưng tôi không sợ.
Tôi kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình, tôi không ăn cướp cũng không ăn trộm, việc gì tôi phải sợ.
Tôi tháo khẩu trang ra rồi đi vào bếp phía sau nhà ăn.
Xung quanh vô số tiếng ồn ào, mọi người đều đang cười nhạo tôi.
"Kia chẳng phải đứa nhà giàu mới nổi Trình Hoan Hoan sao? Sao lại phải đi làm từ sáng sớm thế này vậy?"
"Ha ha ha, Trình Hoan Hoan, không lẽ nhà cô ta thật sự phá sản hả?"
Tôi không thèm để ý.
Vo gạo, nấu cháo, động tác vô cùng thành thạo.
Dì an ủi tôi: "Hoan Hoan à, cháu thật sự là một đứa trẻ ngoan, gia đình gặp khó khăn liền ra ngoài làm việc bán thời gian giúp đỡ cho gia đình, dì thấy cháu còn kiên cường hơn rất nhiều người."
Tôi sụt sịt nói: "Cảm ơn dì."
Lúc này, đám đông bên ngoài xôn xao.
Tôi không để ý.
Chắc hẳn lại là một nhân vật nổi tiếng nào đó tới chế giễu tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy dì mê trai "ây da" một tiếng: "Là Thẩm Đạc!"
Thẩm Đạc thật đúng là già trẻ đều thích.
Tôi quay đầu lại mượn khẩu trang của dì đeo vào.
Người khác nhìn thấy tôi làm công tôi không thèm bận tâm, nhưng Thẩm Đạc thì không được, tôi không muốn anh ấy nhìn thấy tôi như thế này.
Để hình tượng của tôi trong lòng anh ấy vĩnh viễn là con gái nhà giàu mới nổi.
Kết quả là Thẩm Đạc đứng trước mặt tôi.
Giọng anh ấy rất trầm, rất khàn.
"Hoan Hoan."
Tôi không dám nhìn anh: "Đúng như lời người bên ngoài nói, nhà em phá sản rồi, không có tiền đập anh nữa, tin nhắn em gửi cho anh là thật đấy."
Thẩm Đạc lại nắm tay của tôi.
"Hoan Hoan, chúng ta không chia tay."
"...Anh đừng nói với em là, anh không yêu tiền của em mà là yêu bản thân em."
"Đúng vậy!"
Có quỷ mới tin.
Tôi vô cùng tức giận nhìn Thẩm Đạc.
Nhưng khí thế của tôi lập tức bay mất rồi, đôi mắt Thẩm Đạc đỏ hoe, giống như là đã mấy đêm không ngủ, có điều trong lòng lại có một loại cảm xúc không thể hóa giải nổi, khiến tôi hoảng sợ.
Tôi mấp máy miệng.
Lặp lại một lần nữa: "Em không tin."
Thẩm Đạc véo mặt tôi.
"Trình Hoan Hoan, thật sự không nhớ anh sao?"
"Hả?"
"Hôm thi môn Toán, anh bị một đám côn đồ chặn đường trong con hẻm nhỏ gần trường thi, em đã cứu anh."
Tôi chớp chớp mắt.
Ngày thi tuyển sinh đại học, đúng là tôi đã giúp ai đó một lần.
Hôm đó tôi thấy một đám côn đồ đang chặn một người, hình như là học sinh chuẩn bị thi đại học, tôi không hề nghĩ ngợi liền lao đến.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nam Thần Bảo Tôi Ném Tiền, truyện full Nam Thần Bảo Tôi Ném Tiền thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nam Thần Bảo Tôi Ném Tiền