Edit kkjjhh
Không ai beta cho tui nên kiểu gì cũng có sạn nhá
“Dung Hiểu, cậu có khỏe không, tôi là Bạch San.”
Dung Hiểu quay đầu nhìn về phía Bạch San đang chào hỏi cậu, cười bắt tay cô: “Chị khỏe không, chị San.”
“Cậu thật là lợi hại, chị vừa mới xem cậu quay, hoàn toàn không cảm giác được cậu là người mới, trước kia cậu từng quay phim khác sao?” Bạch San nói xong hướng Hạ Phương đứng sau Dung Hiểu gật gật đầu.
Bộ dáng đầy sự thân thiện, dễ dàng làm người mới sinh ra hảo cảm.
“Không có, đây là lần đầu tiên, nhưng trước kia có mời thầy về dạy.” Dung Hiểu cũng không hướng Bạch San tỏ ra xa lạ, trước khi gia nhập đoàn phim Nhan Thanh đã đem tin tức của thành viên trong đoàn đưa cho cậu, giải thích cho cậu một chút,biết cô nhân thượng một bộ diễn quan hệ(???), nhân khí vô cùng không tồi.
“Vậy chắc chắn giáo viên đó nhất định rất lợi hại, chị hiện tại đều có thể đoán được, chờ bộ phim này công chiếu, cậu nhất định có thể nổi tiếng.”
“Em không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn cố gắng làm tốt.” Dung Hiểu được cô khen tặng có chút không biết làm sao, lắc đầu giải thích.
Bạch San bỗng nhiên nở nụ cười: “Cậu thật đáng yêu, chị không quấy rầy cậu, đúng rồi, cậu có chuyện gì có thể tới tìm chị, chị ở ngay bên kia, với lại Hứa Nghị khả năng không phải thực tốt để ở chung, cậu không cần để ý đến anh ta.”
“Anh Hứa không làm cái gì, chị San không cần lo lắng.”
“Được rồi, chị đi trước, bye!”
Nhìn theo chị ta rời đi, Hạ Phương đứng ở phía sau Dung Hiểu nói: “Lời nói của Bạch tiểu thư giống như là có ẩn ý.”
Dung Hiểu chớp chớp mắt, quay đầu thấy Quách Đức Long đang điều chỉnh máy móc nhìn lại đây: “Có lẽ vậy.”
Mặc kệ là là cái gì, Dung Hiểu đều không muốn đem người nghĩ thành phức tạp.
Một buổi sáng nọ, Dung Hiểu quay cảnh thứ 3 tất cả đều một lần thông qua, thuận lợi làm Quách Đức Long vốn là người cứng rắn cũng lộ tươi cười.
Trương Cung vui tươi hớn hở mà chọc Lưu Hiệu một chút: “Anh xem lão Quách này, khóe miệng liền không hạ được xuống.”
“Anh còn nói hắn,hai người giống y hệt nhau.” Lưu Hiệu không khách khí mà chọc thủng ông, Trương Cung cũng không giận, cười xoa đầu mình “ Nhan Thanh này thật đúng là tuyển đúng người, không nói đến khả năng diễn xuất, mấu chốt là vận khí cũng không kém, anh xem từ lúc cậu bé tới tiến độ cũng thuận lợi theo, từ khởi động máy đến bây giờ đều rất thuận lợi, cũng đem Hứa Nghị kia tính tình nóng nảy như con cá nóc làm cho tốt hơn không ít.”
“Hứa Nghị biết anh gọi cậu ta là cá nóc sao?” Lưu Hiệu hài hước mà nhìn ông ta, liền nghe Trương Cung nói, “Cậu ta mà biết còn không dựng lông lên à .”
Buổi sáng quay chụp kết thúc, Dung Hiểu đi qua chào hỏi Quách Đức Long, liền mang theo Hạ Phương đi đến chỗ Phó Duy Trạch.
Nhìn thấy cậu đi tới, Phó Duy Trạch nói: “Quay có tốt không?”
“Có ạ, chị Nhan đang ở phía trước nói chuyện, tôi chỉ là đi chào Quách đạo.” Dung Hiểu cười nói xong đi qua chỗ Đồng Trình, nhận xe lăn, thuận tiện nói với Hạ Phương:“chị Phương, buổi chiều em không có việc gì, chị cùng anh Trương đi về trước đi.”
“Chị Nhan đã nói qua với bọn chị, bọn chị liền đi trước, ngày mai buổi sáng chị cùng cậu Trương đi luôn qua đây chờ em.”
“Vâng, hôm nay cảm ơn chị Phương.”
“Không cần khách khí, là việc chị nên làm.”
Chờ Hạ Phương rời đi, Phó Duy Trạch liền hỏi nói: “Cảm thấy trợ lý lần này thế nào?”
Trợ lý nghệ sĩ, cũng không chỉ là chăm sóc sinh hoạt cho nghệ sĩ, họ còn phụ trách mở rộng quan hệ.
Dung Hiểu thấy Hạ Phương rất có năng lực làm việc, rất vừa lòng, gật đầu nói: “Chị Phương rất tốt.”
Phó Duy Trạch nghe vậy không nói cái gì, chỉ nghe Dung Hiểu nói: “Bác sĩ tới rồi sao?”
“Ừ, ông vừa mới gửi tin, đã tới rồi.”
“Chúng ta mau nhanh trở về đi.” Bởi vì Tô An rời đi, Phó Duy Trạch đã có một thời gian không tập phục hồi chức năng, Dung Hiểu vẫn luôn lo lắng thời gian kéo dài làm anh lâu khôi phục.
Tuy rằng ngày thường Phó Duy Trạch cũng có làm một ít động tác hồi phục, nhưng không có bác sĩ phục sức chuyên nghiệp ở đây, tóm lại không yên tâm.
Phó Duy Trạch thấy vẻ mặt vội vàng của cậu, nén cười: “Dự định lập tức trở về nhưng hôm nay cũng không thể về kịp được, chúng ta dùng cơm ở nhà hàng phía trước, xong xuôi hẵng về.”
“Về nhà ăn không được sao?”
“Đã đặt rồi.”
“Vậy được rồi.”
……
Lang Khê đi lấy cơm về, liền thấy Hứa Nghị nằm ở trên sô pha nghịch di động chơi game, đôi chân dài không có chỗ đặt liền tùy ý gác lên bàn.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu, truyện full Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu