Ngày hôm sau cũng như mọi ngày, tôi cùng Shi-chan đến trường rồi khi vào lớp thì tách nhau ra về chỗ của mình. Cũng như hôm qua, tôi ngồi chơi điện thoại giết thời gian chờ tiết sinh hoạt bắt đầu, còn Shi-chan thì bị bạn bè trong lớp vây kín quanh bàn lần nữa.
Sáng hôm đó, có ai đó tiếp cận tôi, cảm giác như déjà vu vậy.
“Chào buổi sáng Ichijo-kun”.
“Hmm? Ồ, chào buổi sáng nhé Nishiki---”
Lúc tôi đáp lại lời chào đó thì tôi ngẩng đầu lên và gần như đứng hình toàn tập.
Giọng nói đó chắc chắn là của Nishikida, nhưng đó không phải là Nishikida mà tôi từng biết.
Chắc chẳng ai hiểu tôi đang nói gì đâu, lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp lạ thường cùng mái tóc dài mượt mà tôi không hề quen biết.
Tuy nếu nhìn thật kỹ thì tôi có thể thấy được cô gái xinh đẹp đó đích thị là Nishikida-san, mái tóc đen dài đó khác với mái tóc thắt bím thường thấy và thế chỗ cho chiếc kính gọng là kính áp tròng.
- Tôi đã vô cùng sốc khi biết được Nishikida-san xinh đẹp như thế nào. Thực sự rất bất ngờ.
Không chỉ tôi mà các bạn trong lớp cũng sửng sốt khi chứng kiến màn lột xác ấy.
“Cô gái xinh đẹp đó là ai vậy?”
“Ngồi đó thì chắc hẳn là Nishikida-san đúng không?”
“Thật sao? Cô ấy xinh đẹp thế á?”
”Cổ trông như người mẫu vậy…”
Những lời bàn tán rộ lên khắp lớp.
Tuy ngoại hình Nishikida đã thay đổi, nhưng cái nhìn và những thứ khác có vẻ không hề đổi thay. Cô vẫn mặc kệ sự đời mà dán mắt vào đọc sách.
Chắc chắn là Nishikida-san đã hoàn toàn lột xác từ một cô gái mờ nhạt thành một Yamato Nadeshiko khiến cho ai cũng phải chú ý.
Shi-chan lúc nhìn thấy Nishikida thì có biểu cảm vô cùng khó tả, như thể đã phát hiện ra điều gì đó----.
Tiết cuối cùng của buổi sáng nay đã kết thúc và giờ là giờ nghỉ trưa.
Tình cờ thay, buổi sáng trôi qua mà cả tôi lẫn Nishikida không nói thêm gì ngoài câu chào buổi sáng đó.
Những người bạn trong lớp cũng liếc nhìn diện mạo khác đến bất ngờ của Nishikida-san nhưng không ai có bắt chuyện với cổ nên sáng nay cũng không có gì khác lắm.
Tuy vậy nhưng Shi-chan còn lườm sang đây gắt hơn hôm qua nữa, cả giờ ra chơi em chỉ đến chỗ tôi thôi.
Chà, rõ ràng là Shi-chan đang rất cảnh giác với Nishikida đang ngồi cạnh tôi đây.
(Có gì quá đâu mà, kể cả có thì trong lòng mình chỉ có Shi-chan thôi…)
Vì đang trong giờ học nên tôi chỉ nghĩ thầm mà không nói ra. Do đó tôi đành dùng khoảng thời gian giải lao, trừ lúc đi vệ sinh, để nói chuyện với Shi-chan.
Ừm, dù có nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn hạnh phúc khi được nói chuyện cùng Shi-chan.
Giờ ăn trưa, chúng tôi ăn trưa cùng nhau ở quán cà phê rồi nói chuyện vui vui trên đường về lớp.
Do vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa nên tôi đi vệ sinh cùng Takayuki.
“Này, tớ khá bất ngờ khi thấy Nishikida xinh đẹp đến vậy.”
“Ừ, đúng thế, chắc thế nên Shi-chan mới trở nên cảnh giác thì phải.”
“Ừ thì cũng không tránh được. Tớ hiểu cậu ấy thấy sao mà.”
“Không có chuyện như thế đâu.”
”Tớ không biết nữa. Có thể trái tim phụ nữ khiến cậu ấy luôn phải cảnh giác á.”
Vậy đó là do trái tim của phụ nữ à?
Ừm, thực sự thì tôi cũng đã nghĩ đến cảnh tượng mà một gã đẹp mã nào đó tôi không biết ngồi cạnh Shi-chan, có lẽ tôi sẽ không thấy thoải mái đâu… chắc vậy.
Rồi tôi cứ nghĩ mãi về chuyện đó.
Nếu chuyện đó lỡ mà xảy ra thật thì tôi phải nói với Shi-chan thế nào để em ấy thấy an tâm hơn đây?
Nghĩ một lúc thì tôi nhận ra điều mình nên làm là: Đừng làm gì quá đặc biệt.
Tôi nói chuyện cùng Takayuki và cùng quay về lớp, rồi tôi ngồi xuống chỗ của tôi ---
ý là không phải chỗ bàn tôi ngồi học, mà là chỗ bên cạnh Shi-chan vẫn đang bị bạn bè vây quanh đó.
“Shi-chan à, hôm nay đi về cùng nhau nhé chứ?”
Tôi nói bình thường với em ấy.
Tất nhiên tôi biết tan trường em ấy không làm gì cả.
“Eh? Được ạ?”
“Được, anh có chỗ này muốn đi lắm, mình cùng đi nhé.”
“V-Vâng ạ! Em sẽ đi! Nhất định đấy!”
Nghĩ lại thì cũng lâu lắm rồi tôi chưa rủ Shi-chan đi chơi thế này. Thậm chí đây cũng là lần đầu tôi nói những chuyện như này trước mắt các bạn trong lớp nghe được. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy rằng mình phải qua chỗ Shi-chan và nói em ấy điều đó.
Không biết nếu tự dưng có một tên đẹp mã nào đó ngồi cạnh Shi-chan thì em sẽ làm gì để giúp mình yên tâm nhỉ?
Vừa nghĩ thế xong thì đáp án đã hiện ra ngay trong đầu tôi luôn.
- Nếu Shi-chan đi ra chỗ tôi và bỏ người đó ngồi một mình thì tôi sẽ rất vui.
Vây nên tôi đến chỗ của Shi-chan và nói với em vậy.
Shi-chan đã qua chỗ tôi sáng nay rồi, nhưng thế vẫn chưa đủ.
Tôi nghĩ chỉ cần qua chỗ Shi-chan thì tôi có thể cho em ấy biết ý định của tôi, và em ấy cũng sẽ rất vui nữa.
Shi-chan đang mỉm cười với tôi, đúng như tôi nghĩ em ấy sẽ --- không, em ấy cười còn tươi hơn tôi tưởng nhiều.
Tôi qua chỗ em ấy làm em ấy vui vậy à, hay là vui vì tôi nay lại công khai mời em ấy đi trước mặt nhiều người?
Shi-chan không quan tâm đến những người bạn xung quanh nữa mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt của người con gái khi yêu.
Em ấy vui đến mức mà có vẻ ai cũng biết được cảm xúc ấy nên cả lớp đã rời hết đi để tạo không gian riêng cho hai chúng tôi.
“Em rất mong đợi đấy đấy.”
“Vậy lát nữa anh sẽ nói mình đi đâu nhé.”
”Dạ vâng ạ! Ehehe♪.”
Và thế là chúng tôi đã hứa tan trường sẽ hẹn hò với nhau.
Cái ý tưởng đó có vẻ có hiệu quả hơn tôi nghĩ, giờ thì cả buổi chiều nay Shi-chan không còn mang ánh mắt sắc như dao kia nữa.
Tuy vậy, tôi vẫn có cảm giác rằng em ấy vẫn đang liếc nhìn tôi nên tôi nhẹ nhàng nhìn quanh lớp và thấy em ấy đang chống tay lên cằm mỉm cười với tôi.
Chắc hẳn em ấy phải mong chờ sự kiện tiếp theo lắm vì hôm nay trông em ấy quá dễ thương và dễ hiểu nữa.
Tôi không biết cậu ấy có nghe cuộc nói chuyện của tôi không mà cả ngày hôm nay tôi lẫn Nishikida-san không nói với nhau một lời.