Editor: Melodysoyani.
Mấy năm nay, đi khắp nơi trên thế giới, tôn trọng lãng mạn và tự do, đi theo tiếng gọi tình yêu cùng người tình, chưa từng hỏi tới tình hình của con gái, mỗi lần liên lạc với anh cả, đều bị hỏi có phải nên trở về tìm con gái rồi không, nhưng dù sao bọn họ vẫn—— có nhiều người chăm sóc cô như vậy, lại áo cơm không ngại, nên không có gì đáng lo lắng.
Ngay cả lần trở về Đài Loan này, cũng không muốn qua gặp con gái, cũng tại đêm đó bọn Quý Yến lỡ nói ra, nên Ấu Tần mới biết.
Trước đó một chút, lúc vợ chồng còn chưa ly hôn thì đã vì không có cảm tình, mà không ai muốn về nhà, đều tự do phát triển ở bên ngoài, cuộc sống của Ấu Tần trở nên rất lúng túng, thời gian ở cùng người vú còn nhiều hơn thời gian nhìn thấy ba mẹ.
Có một lần còn khoa trương hơn, người vú xin nghỉ, người ba cho rằng vợ sẽ chăm sóc cho đứa trẻ, nhưng mẹ nó lại về nhà mẹ đẻ, vì cho rằng đứa trẻ họ Dương, nên nó là trách nhiệm của nhà họ Dương, sau đó quỷ thần khiến xui, lại có thể ném đứa trẻ vào trong nhà tới một ngày một đêm, đói bụng đến chờ không được người tới.
Anh cả làm thẩm phán của ông biết được, giận đến nói: "Nếu cậu không phải là em tôi, tôi thật sự sẽ tố cáo cậu!"
Còn có một lần, Ấu Tần nhỏ bé bị sốt, không người để ý, cuối cùng phải vào bệnh viện, nhưng em trai vẫn còn có tâm tình náo loạn đòi ly hôn, ở bên cạnh giường sờ sờ đầu của cô nói rõ cô phải ngoan ngoãn nghe lời của bác hai, song ngay cả nhắc con gái phải mau khỏi bệnh cũng không thèm nói, đã xoay người rời đi.
Khi đó, tuổi của Quý Yến rất nhỏ nên nói chuyện không hề kiên kỵ, không tâm cơ nói: "Ấu Tần thật đáng thương đó, papa và ma ma không cần chị nữa, vậy em sẽ đối xử với chị tốt hơn mới được."
Ấu Tần mở mắt thật to không dám khóc, nắm chặt tay của bác hai, không để ông đi đánh ba, nhỏ giọng cầu xin: "Làm ơn...... Đừng mắng papa......"
Bọn họ hỏi: "Tại sao?"
"Mắng...... Ông ấy sẽ không trở lại nữa."
Người lớn nghe, thiếu chút nữa rơi nước mắt tại chỗ.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, đã cảm giác mình là một gánh nặng dư thừa, lại không dám tạo thêm nhiều phiền toái cho ba, bị uất ức lớn như vậy cũng không quan tâm, chỉ một lòng nghĩ không được hại ba bị mắng, nếu không cô sẽ bị vứt bỏ.
Tại lĩnh vực khác, có lẽ người đàn ông này rất thành công, nhưng mà đối với thân phận là ba của Dương Ấu Tần mà nói, từ đầu đến đuôi ông đều là một tên khốn kiếp vô liêm sỉ.
Mọi người đau lòng cho Ấu Tần, luôn bao dung và cưng chiều cô nhiều hơn bất cứ người nào, nhưng có nhiều hơn nữa, cũng không thể bù đắp được tổn thương lúc nhỏ của cô, cô sẽ cảm thấy, đó là đồng tình và thương hại.
Cá tính của đứa nhỏ này rất quật cường, luôn giả bộ kiên cường, không muốn Quý Yến hoặc người nào dùng giọng điệu đồng tình đó nói chuyện với cô, về sau dù có đau đến đâu, cũng sẽ giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, nói với mọi người cô rất tốt, không có chút khổ sở nào, còn nói một cách thẳng thừng, chỉ vì không muốn lại sắm vai nhân vật đáng thương bị vứt bỏ kia nữa.
Vừa mới bắt đầu, cô khéo léo đến không thể tưởng tượng nỗi, không ầm ĩ, không dám náo, sợ ngay cả bác hai cũng không cần cô. Mọi người không nỡ để cô như vậy, liều mạng cưng chiều cô, để cô tùy hứng, thà để cô tùy hứng kiêu căng một chút, cũng không muốn nhìn thấy cô để ý cẩn thận như vậy.
Sau cô lại thật sự biến thành loại người như họ đã hi vọng. Cũng không phải thật bị làm hư, mà là đứa nhỏ này quá nhạy cảm, biết nhìn mặt mà nói chuyện, mọi người muốn cô hoạt bát cô liền hoạt bát, muốn cô làm cô gái được chìu chuộng, cô liền diễn vai đó, chẳng qua là hùa theo hi vọng của mọi người, không để cho mọi người lo lắng.
Đừng nhìn dáng vẻ tự tin kiêu ngạo của cô, tất cả đều là màu sắc tự vệ, thật ra thì nội tâm rất tự ti, cảm giác mình chưa đủ tốt, không có cách nào vĩnh viễn giữ lại người cô yêu trong cuộc đời.
Dư Quán Chỉ nghe xong, trầm mặc thật lâu.
"Bác Dương."
"Thế nào?"
"Cám ơn bác. Còn có —— con sẽ không để cho Ấu Tần chịu uất ức, sau này mọi chuyện của cô ấy, con sẽ chịu trách nhiệm hết."
Đây là sự thận trọng nhất cũng là hứa hẹn cao nhất của một người đàn ông.
Tiếp nhận tất cả của người phụ nữ, bất kể buồn vui, bất kể tốt xấu, tất cả tất cả, tất cả đều tiếp nhận một cách vô điều kiện.
Dương Hiển Quý cười: "Tôi mỏi mắt mong chờ."
Cúp điện thoại, anh đứng dậy đi về phía gian phòng, nhìn thấy con gái ngồi chồm hổm ở cửa phòng, không dám tránh ra một bước.
Thật không uổng phí Ấu Tần thương bé, xem ra Dữu Dữu vẫn lo lắng, vẫn đứng ở ngoài cửa chờ cô.
"Không có việc gì, papa đi vào xem một chút." Anh cười cười sờ sờ đầu của con gái, lấy chìa khóa dự bị ra mở cửa.
Dương Ấu Tần nghe tiếng cửa mở, rất nhanh kéo chăn mỏng lên giấu đỉnh đầu, cuộn tròn lại giống như con tôm nhỏ nằm trên giường.
Anh chậm rãi tiến lên, cũng không cưỡng bách cô đối mặt với anh, xốc cả người và chăn lên, vòng vào trong ngực.
Thân thể cô cứng ngắc, qua một lúc lâu, anh cũng không có bất kỳ động tác gì, cô mới thả lỏng, dựa vào sát hơn.
Qua rất lâu, bọn họ cũng không có nói chuyện.
Đọc đầy đủ truyện chữ Ngã Ba Tình Yêu, truyện full Ngã Ba Tình Yêu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ngã Ba Tình Yêu