Dương Minh chạy đến cửa trường, thở phào một hơi.
Thực ra hắn cũng không phải không muốn học, nhưng trình độ của mình ra sao, trong lòng hắn hiểu rất rõ, chậm quá nhiều, căn bản không thể nào kịp nữa.
Không lâu trước kia, ở cấp hai Dương Minh cũng là một học sinh có thành tích xuất sắc, nhưng bởi vì một chuyện ngoài ý muốn làm cho Dương Minh dần dần sa sút.
Nhớ tới Tô Nhã, cô bé có cặp mắt to như búp bê, mối tình đầu ngây thơ của mình, tất cả những điều này bởi vì giáo viên chủ nhiệm lúc ấy của Dương Minh hủy diệt.
Dương Minh và Tô Nhã xếp thứ hàng đầu trong lớp, lại ngồi cùng bàn, hai người tự nhiên càng gần nhau hơn, nhưng tình cảm của trẻ con chỉ là thích nhau mà thôi, hành vi căn bản không hề quá quắt.
Nhớ kỹ một buổi chiều mùa thu, Dương Minh và Tô Nhã bị gọi vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm Ngô Trì.
Cha của Dương Minh và Tô Nhã cũng ở đây, Dương Phụ và Tô Phụ đều nghiêm mặt, Ngô Trì thêm dầu thêm mỡ chuyện hai người sớm yêu nhau, sau đó cố ý tốt bụng an ủi Dương Phụ: "Trẻ con còn nhỏ, tuyệt đối không nên đánh nó".
Lời này vừa ra, nhưng thật ra đã nhắc nhở Dương Phụ, không nói hai lời đã đi tới tát Dương Minh một cái bạt tai, làm Dương Minh sửng sốt, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng đánh hắn một lần nào.
Dương Minh oan ức rơi lệ đầy mặt, Tô Nhã lo lắng nhìn Dương Minh, muốn ngăn cản Dương Phụ tiếp tục đánh hắn, lại bị Tô Phụ kéo sang một bên, trách mắng: "Con cho dù tìm đối tượng, cũng không thể tìm loại người như vậy, con nhìn xem điều kiện nhà bọn họ thế nào, đều là công nhân".
Dương Phụ nghe Tô Phụ nói, mặt giật giật, lại đá Dương Minh một cái bay ra ngoài. Dương Minh khóc, Tô Nhã cũng khóc, chỉ có một người đang cười đắc ý, người đó chính là Ngô Trì Nhân.
Sau này Dương Minh mới biết được, là bởi vì Ngô Trì Nhân trước đấy đã nói Tô gia có rất nhiều tiền, một công chúa như Tô Nhã sao có thể coi trọng Dương Minh chứ, nhất định là do tuổi còn nhỏ nên bị Dương Minh đầu độc.
Ngô Trì Nhân sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Tô Phụ bình thường rất hay tặng quà cho hắn, mà Dương Phụ thì không.
Ngày hôm sau, Tô Nhã chuyển lớp, Dương Minh bởi vì đùa giỡn bạn nữ cùng lớp nên bị kỷ luật, chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng Tô Nhã vừa chuyển lớp, Ngô Trì Nhân mất đi một nguồn thu nên đổ hết nỗi hận lên người Dương Minh.
Từ lúc này, Dương Minh bắt đầu sa sút.
Đánh nhau, hút thuốc lá, uống rượu, chơi với đám côn đồ bên ngoài trường, trở thành một học viên cá biệt.
Lúc thi trung học, miễn cưỡng dựa vào thành tích trước kia, được tuyển thẳng, Dương Minh không muốn cho cha mất tiền vì mình, nhưng Dương Phụ sau khi chuyện kia xảy ra cẩn thận nghĩ lại thì thấy mình đã trách oan con, mặc kệ nói như thế nào cũng muốn bồi thường một chút.
Đi tới cửa phòng bóng bàn, thấy Lý Đại Cương đang ngồi trên ghế sa lon nói chuyện với chủ bàn bóng, thấy Dương Minh tiến vào, hai người cùng nói: "Dương ca đến".
Dương Minh gật đầu với hai người, chủ phòng bóng bàn này là Từ Bằng trước kia học cùng cấp hai với Dương Minh, năm đó chơi với Dương Minh, sau này không đỗ trung học nên đã mở một phòng bóng bàn.
Đám lưu manh trên cơ bản đều biết Dương Minh, biết Từ Bằng có quan hệ với Dương Minh nên cho hắn vài phần mặt mũi, cũng không ai đến quấy rối, cho nên Từ Bằng rất tôn kính Dương Minh.
Dương Minh vứt ký ức không hài lòng trong đầu đi, cười nói với hai người: "Buổi sáng không ai, Từ Bằng, hai ta làm một séc?"
Đọc đầy đủ truyện chữ Ngận Thuần Ngận Ái Muội, truyện full Ngận Thuần Ngận Ái Muội thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ngận Thuần Ngận Ái Muội