Một ngày nọ, vào giờ nghỉ trưa, khi sang chơi ở lớp bên cạnh, tôi tình cờ được chứng kiến cảnh tượng một bạn nam đang ném một cuốn sổ vào trong thùng rác. Nếu cậu ấy đã bỏ nó vào thùng rác, thì chắc hẳn đó là thứ chẳng còn giá trị gì. Cậu ném nó đi một cách cẩu thả rồi lập tức rời khỏi lớp học. Trong lúc mọi người trong lớp còn đang mải mê trò chuyện, chỉ có mình tôi lặng lẽ dõi theo bóng dáng cậu ấy.
“Xin lỗi, đợi mình một chút nhé.”
Tôi rời khỏi chỗ của đám bạn và đi đến nhìn vào thùng rác. Cuốn sổ bị vứt bỏ đã ướt và dính đầy vết bẩn từ những thứ rác khác.
“Có chuyện gì thế, Airi?”
“À, không có gì đâu.”
Dù cảm thấy hơi có lỗi với cậu ấy, tôi vẫn cầm quyển sổ lên. Khuôn mặt bạn nam đó khi rời khỏi lớp học trông quá đỗi đau khổ, khiến tôi không khỏi tò mò về lý do cậu ấy lại vứt bỏ nó.
Về đến nhà, tôi lập tức mở quyển sổ ra, lật từng trang, đọc kỹ từng chữ, không bỏ sót một dòng nào.
“ …Thật tuyệt vời”, tôi thốt lên một tiếng cảm thán từ tận đáy lòng.
Một cuốn tiểu thuyết được viết tay dày đặc trên những trang giấy. Câu chuyện kể về một cô gái mắc chứng bệnh hiểm nghèo, nhưng dù cho đối mặt với cái chết, cô vẫn kiên cường hướng về phía trước, dũng cảm đối mặt và viết nên một câu chuyện tình thuần khiết với chàng trai mình yêu.
Cuốn tiểu thuyết dường như vẫn còn đang dang dở, câu chuyện kết thúc ở cảnh cô gái, vào thời khắc trước khi qua đời, thổ lộ với chàng trai rằng:”Tớ thích cậu”.