Chu Yến Cầm chân chính nhận được niềm vui bất ngờ là đêm trước trở về thành phố T.
Lúc Đỗ Nhược Hành trở về khách sạn từ bờ biển vô ý bị trật chân nên Chu Yến Cầm đã cõng cô trở lại. Ngay sau đó Chu Yến Cầm vội vàng đi tìm dầu hoa hồng xoa bóp cho cô nhưng Chu Đề không thích mùi này, nên nhị vị phụ huynh đành phải chuyển sang phòng bên cạnh của Chu Yến Cầm. Rèm cửa sổ không kéo lên,
màn đêm buông xuống, bên ngoài hắt lên từng ánh sáng mơ mơ hồ hồ, Đỗ Nhược Hành ngồi trên giường, híp mắt hưởng thụ dịch vụ xoa bóp mắt cá chân của Chu Yến Cầm. Thời điểm cô mang thai tháng thứ chín, kỹ năng xoa bóp của Chu Yến Cầm đã đạt đến trình độ thượng thừa, thủ pháp của anh ta rất tốt, khiến cô dần dần buông lỏng, cho đến lúc phát giác có cái gì đó không đúng.
Động tác của Chu Yến Cầm dần trở nên nhẹ nhàng mà chậm rãi, không chỉ còn xoa bóp mắt cá chân nữa mà đã dần dần tiến lên phía trên. Một cái chân của cô đã nằm gọn trong bàn tay anh ta, lòng ngón tay Chu Yến Cầm nhẹ nhàng vuốt ve vùng mẫn cảm. Cho đến khi tay anh ta đã xoa đến tận lên đùi.
Chu Yến Cầm đang mưu đồ bất chính.
Mùi dầu hoa hồng trong phòng vào thời khắc này giống như có chút hiệu quả thúc giục. Đỗ Nhược Hành cảm thấy hơi mơ hồ, cô mở to mắt nhìn Chu Yến Cầm, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt của Chu Yến Cầm quá đỗi dịu dàng, mang chút tình cảm dụ hoặc. Đỗ Nhược Hành cắn môi, trong ánh mắt mang theo chút hơi nước, đối với không khí càng ngày càng mờ ám chẳng biết làm gì.
Cuối cùng cô mở miệng muốn bảo Chu Yến Cầm tránh ra, trong nháy mắt bị Chu Yến Cầm phát hiện, tiếp theo bị anh ta phong bế đôi môi.
Tất cả nức nở nghẹn ngào đều bị áp trở lại cổ họng. Thân thể của cô như nhũn ra, không cách nào đẩy Chu Yến Cầm tránh ra. Răng môi va chạm, mỗi một giây phút đều đủ để mê hoặc người ta triền miên. Ở phương diện này Đỗ Nhược Hành từ trước đến giờ đều phụ thuộc vào người đàn ông này, lúc thân mật Chu Yến cầm chính là chúa tể của cô nên đến lúc này, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Chu Yến Cầm đột nhiên vung tay tắt đèn, điều khiển TV rơi xuống đất. Trong bóng tối cảm giác càng thêm chân thật, tiếng hô hấp dồn dập và tiếng quần áo rơi xuống, Đỗ Nhược Hành thực sự cảm thấy nếu như thế này mình sẽ không chịu dựng được mất nên nói bật đèn.
Chu Yến Cầm giống như không nghe thấy. Cổ tay của Đỗ Nhược Hành bị Chu Yến Cầm dùng lòng ngón tay vuốt ve dụ dụ dỗ. Chu Yến Cầm không nói lời nào nhưng hành động cho thấy sẽ kiên quyết đi tới bước cuối.
(Vâng! Và không có H…)
Sau khi trận mây mưa qua đi, Chu Yến cầm đứng dậy mặc quần áo nói sẽ sang phòng bên cạnh xem con gái như thế nào. Lúc ấy là Chu Yến Cầm cúi xuống nói nhỏ vào tai Đỗ Nhược Hành. Cô nghiêng người, nhắm mắt không nhúc nhích. Chu Yến Cầm thấy vậy khẽ hôn một cái lên mái tóc cô rồi mới rời khỏi, thời điểm nghe thấy tiếng đóng cửa Đỗ Nhược Hành ôm chăn che đầu.
Sau một lúc lâu Chu Yến Cầm mới trở lại, chui vào trong chăn ôm lấy cô từ sau lưng, dùng giọng nói ôn tồn mà trầm thấp, nói Đề Đề đã ngủ rồi, con gái ngủ rất ngoan. Đỗ Nhược Hành im lặng không lên tiếng, sau một lúc lâu vẫn không thấy cô có động tác gì. Điều này khiến Chu Yến Cầm cảm thấy có chuyện gì đó không hay nên đưa tay qua sờ sờ mặt cô, lại bị Đỗ Nhược hành dùng miệng bắt lấy ngón tay, cắn vào.
Đỗ Nhược Hành dùng hết sức, không chừa đường lui. Chu Yến Cầm vốn cắn răng không kêu nhưng cuối cùng không chịu được nên vẫn rên lên thành tiếng.
Nhưng Đỗ Nhược Hành vẫn không có ý định buông tha. Mãi cho đến lúc cô không còn hơi sức nữa rốt cuộc mới mở miệng. Sau đó cô kéo hết chăn quấn lấy người mình, chui đến chỗ xa nhất trên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cả hai vị người lớn đều có chút nhếch nhác. Lúc ăn sáng, Chu Yến Cầm dùng đũa liền nhìn thấy vệt đen trên ngón tay. Đây là lần thứ hai bị thương sau khi gặp lại Đỗ Nhược Hành. Bởi vì mất ngủ mà mặt mày Đỗ Nhược Hành rất uể oải. Chu Đề quan sát hai người bọn họ một lát, hỏi có phải lại cãi nhau hay không, Đỗ Nhược Hành đáp không phải.
Tất nhiên Chu Đề không tin liền định chạy đến chỗ mẹ mình náo loạn liền bị ba mình túm lấy, ôm vào lòng mình: "Con ngoan ngoãn ăn sáng đi."
Lúc ngồi máy bay trở về thành phố T, Đỗ Nhược Hành không có gì tinh thần, không chỉ lười ứng phó với Chu Yến cầm mà ngay cả con gái yêu cũng bị cô vứt sang một bên. Điều này khiến Chu Yến Cầm nghĩ cô xấu hổ, hoặc là lại có suy nghĩ linh tinh gì trong lòng. Mặc kệ là có chuyện gì, Chu Yến Cầm đều không hi vọng để những suy nghĩ này nọ tồn tại trong lòng Đỗ Nhược Hành, anh ta liền làm đủ trò để cô phân tán, hai lần mở miệng nói chuyện của chu Yến cầm, Đỗ Nhược Hành đã không nhịn được quát lên: "Anh câm miệng có được hay không?"
Nếu như không phải là cửa sổ máy bay đã bị bịt kín, cô nhất định sẽ đem người đàn ông này đẩy xuống biển.
Đối với Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm lúc nào cũng dung túng hết mực. Trên thực tế là do cảm giác tối hôm quá quá tuyệt vời và sung sướng nên Chu Yến Cầm nghe thấy Đỗ Nhược Hành nói gì cũng vô cùng dễ nghe. Hành động cũng như lời nói kháng cự của Đỗ Nhược Hành trong chuyến bay này tất nhiên là điều Chu Yến Cầm có thể lý giải. Đỗ Nhược Hành một mực suy nghĩ linh tinh cho đến lúc máy bay chính thức đậu xuống sân bay thành phố T, cô bừng tỉnh, lắc đầu không suy nghĩ gì thêm về chuyện này nữa.
Những ngày kế tiếp quan hệ của hai người không hề bởi vì lần thân mật ở thành phố W mà có tiến triển. Ngược lại Đỗ Nhược Hành lại lạnh nhạt với Chu Yến Cầm hơn một chút so với trước kia. Đối với hầu hết hành động của Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành luôn làm bộ như không thấy, cũng rất hiếm khi chịu đến biệt thự nhà họ Chu nữa. Cho đến một tuần lễ sau mỗi người bọn họ nhận được một thiệp mời hôn lễ giống nhau, chú rể mời Chu Yến Cầm, cô dâu mời Đỗ Nhược Hành.
Chu Yến Cầm ngỏ lời muốn mời Đỗ Nhược Hành cùng nhau tới đám cưới, may mắn cô không cự tuyệt.
Trước hôn lễ một ngày, Đỗ Nhược Hành về biệt thự nhà họ Chu. Sáng sớm hôm ấy, Chu Yến Cầm lên phòng gọi cô xuống ăn điểm tâm, thời điểm gõ cửa tiến vào, Đỗ Nhược Hành đang đứng trước gương, cố gắng kéo khóa kéo phía sau của chiếc váy đang thử lên.
Đọc đầy đủ truyện chữ Ngày Về, truyện full Ngày Về thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ngày Về