Ngay sau đó là tiếng nói the thé của thái giám: “Kia mà, kia mà, ở bên giường. Còn không phải đang ngồi kia sao. Ai ôi điện hạ của ta, đây là ngọc như ý dùng để gạt khăn nương tử, không thể nghịch được-”
Cách cách! Là tiếng ngọc vỡ.
Thái giám lại nói: “Không thể nghịch, cũng không thể ném đi mà, để nô tài nhặt lại cho ngài, ngọc như ý này để gạt khăn voan cho tân nương, ngài mau cầm lấy hất khăn của Vương phi xuống đi, nô tài xin cáo lui.”
Tiếng đóng cửa vang lên.
Im ắng.
Tần Vũ Lâu chưa bao giờ cảm thấy áp lực thế này, nghe thấy mấy lời thái giám nói, trong lòng vô cùng bối rối.
“A-” đột nhiên có tiếng hét thảm thiết: “Tay! Tay! Tay bổn Vương chảy máu!”
Cuối cùng Tần Vũ Lâu cũng không nhịn được nữa, tự mình vén khăn lên, chỉ thấy một nam tử mặc hỷ phục đỏ thẫm ngồi chồm hỗm cách đó không xa, đưa lưng về phía nàng, kêu lên đau đớn. Nàng tiến lên vài bước, ân cần hỏi han: “Bị thương ở đâu? Để ta xem nào!”
Lại thấy ngọc như ý rơi trên đất, liền hiểu ngay nhất định là bị nó cắt phải rồi.
Độc Cô Lam Tranh nâng con ngươi trong suốt đẫm lệ nhìn Tần Vũ Lâu, vươn tay chỉ: “Đau quá—-”
Tần Vũ Lâu ngẩn người, thì ra trên đời này thực sự có nam tử đẹp đến như vậy, dung mạo hoàn mỹ như thế, dù là vẽ cũng không vẽ nổi.
“Mau đưa ta xem nào–” Tần Vũ Lâu vội hỏi, định chạm vào tay Độc Cô Lam Tranh. Ai ngờ đối phương lại giật ngón tay đang chảy máu ra, hừ giọng: “Cho ngươi xem làm gì? Ngươi đâu phải là ngự y, biết gì chứ!”
A? Tần Vũ Lâu lại sửng sốt, hóa đá tại chỗ.
Lam Tranh đưa ngón tay vào miệng mút mút, một lát sau, quay sang hỏi Tần Vũ Lâu: “Ngươi là ai?”
“Ta… Ta là…” Bảo ta phải nói làm sao chứ: “Ta là… của điện hạ… Vương phi…”
“Ngươi nói lớn lên xem, nghe không rõ.”
Tần Vũ Lâu muốn ngã gục, hít một hơi nói: “Ta là Vương phi của ngươi!”
Đọc đầy đủ truyện chữ Nghề Vương Phi, truyện full Nghề Vương Phi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nghề Vương Phi