Mặc trang phục cách ly dày nặng vào, trên dưới bị gói lại như phi hành gia, Cố Tích Triều đi vào phòng bệnh của khu cách ly, thấy mẹ đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, thở oxy, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vốn tái nhợt vì hô hấp không thông mà xuất hiện màu hồng xanh kỳ dị,......
Lời của bác sĩ không ngừng vang bên tai Cố Tích Triều, “Bệnh nhân hô hấp suy kiệt, chỉ có thể dựa vào máy oxy để duy trì, chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể vượt qua hay không phải nhờ vào chính bà......”
“Mẹ ——” Cố Tích Triều nhịn không được bật khóc, nhào tới bên giường, tìm lấy tay mẹ siết chặt, “Mẹ, con biết mẹ là vì con nên mới nằm ở đây...... Đều do con không tốt...... Con biết rõ mẹ vẫn luôn tận tâm tận lực muốn bồi thường cho con, nhưng con...... Lại không chịu cho mẹ cơ hội..... Mẹ, mẹ biết không? Giờ con đã không còn hận mẹ nữa rồi...... Vì mẹ là người thân duy nhất trên đời này của con, nếu ngay cả mẹ cũng bỏ rơi con, con...... Phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt của mẹ ngày càng khác thường, Cố Tích Triều lo lắng gọi, “Mẹ, xin mẹ cố gắng cầm cự, con không thể mất đi mẹ!...... Mẹ, mẹ mở mắt nhìn con đi, nhìn con được không? Mẹ......”
Bà như nghe thấy tiếng gọi của cậu, từ từ mở mắt, mấp máy môi như muốn nói gì, Cố Tích Triều nín khóc mỉm cười nhìn bà, nhưng đột nhiên, hô hấp của bà trở nên dồn dập mà khó khăn, sắc mặt nháy mắt như biến thành màu trắng.
Cố Tích Triều hoảng sợ, lật gật gọi, “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau......”
Chốc sau Cố Tích Triều đã bị nhân viên y tế ép buộc mang ra khỏi khu cách ly, cởi ra trang phục cách ly nặng nề, rửa tay khử trùng xong đi ra, ba người nhà họ Thích vẫn đứng suốt bên ngoài chờ vội vàng đón cậu hỏi han, “Sao rồi?”
“Đang cấp cứu......” Cố Tích Triều uể oải đáp, ánh mắt mờ mịt muốn tìm một nơi để tựa vào, đến lúc định thần lại, cậu phát hiện mình rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Không còn hơi sức quan tâm cô chú đang đứng ngay bên cạnh, Cố Tích Triều dựa vào lòng Thích Thiếu Thương, nắm chặt anh không buông, nếu không cậu không biết phải làm sao gắng gượng.
Nếu mẹ đi rồi, bản thân đến cả người thân duy nhất cũng không còn, mà nơi cậu xem như nhà, giờ lại không biết còn có thể chứa chấp mình không nữa.
Chẳng lẽ số mệnh của cậu nhất định phải cô đơn cả đời vậy sao?
Thích Thiếu Thương cảm giác đầu vai mình ẩm ướt, sóng mũi không khỏi cũng cay cay theo, “Tích Triều, dì sẽ không sao đâu......” Những lời an ủi luôn rất cứng nhắc, nhưng có còn hơn không.
Thích Thiệu Lương đi tới vỗ vai Cố Tích Triều, cậu ngẩng đầu, hai mắt đầy sương nhìn người chú luôn luôn đối xử tử tế yêu quý cậu.
“Tích Triều, bất kể cuối cùng kết quả thế nào ——” Làm bác sĩ, Thích Thiệu Lương rất khó lạc quan nói với cậu rằng mẹ cậu nhất định sẽ không sao, “Thì, cháu còn có chúng ta —— Chúng ta, vẫn xem cháu là người một nhà.”
Cố Tích Triều chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài, khóe miệng không tự giác cong lên.
Mẹ cũng đi tới, cười hòa ái, “Đúng vậy, Tích Triều, chúng ta vẫn luôn xem cháu như con cái mình......”
“Ba! Mẹ! Hai người ——” Thích Thiếu Thương mừng rỡ tròn mắt nhìn ba mẹ, họ nói vậy, có phải có nghĩa là......
Mẹ lại tránh né ánh mắt của anh, “Chúng ta, chỉ là ăn ngay nói thật, chuyện khác, về sau hãy nói.”
Vẫn cứ lảng tránh, Thích Thiếu Thương thấy hơi thất vọng, nhưng nhìn thấy thái độ của ba mẹ với Tích Triều, vẫn thầm mong đợi.
Thấp thỏm bất an nửa ngày, bác sĩ cởi trang phục cách ly đi tới, như trút được gánh nặng, “Bà Cố đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, không sao rồi......”
Cố Tích Triều từ trên ghế bật dậy vọt tới trước mặt bác sĩ, hỏi lại, “Thật chứ? Thật chứ?”
Nhìn thấy bác sĩ mỉm cười gật đầu đáp lại, “Đúng là kỳ tích, thông thường bệnh nhân sars đã tới tình trạng suy hô hấp thì gần như không còn hy vọng, nhưng bà ấy lại tiếp tục cầm cự......”
Thần kinh căng thẳng của Cố Tích Triều rốt cục có thể thả lỏng, đột nhiên người mềm oặt......
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương vội vàng lao đến đỡ lấy thân mình đang trượt xuống của cậu, nhìn thấy cậu nhắm mắt sắc mặt trắng bệch, rõ là hôn mê, vươn tay sờ trán, rất nóng, Thích Thiếu Thương sợ tới hồn bay phách lạc, “Ba! Mẹ! Đầu Tích Triều nóng lắm! Có phải bị nhiễm không!”
Thích Thiệu Lương đi tới sờ tráng Cố Tích Triều, thoáng suy tư, lại ngẩng đầu dữ dằn liếc nhìn như muốn xẻo thằng con của mình, đổi thành anh ngơ ngác.
“Mau đưa nó tới phòng cấp cứu!”
Cố Tích Triều truyền nước biển, nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu ngủ rất sâu, ba mẹ mặt sa sầm, chỉ nói một câu cẩn thận trông chừng cậu xong thì đi ra ngoài, để lại Thích Thiếu Thương lần nữa tiếp tục ngơ ngác.
Thấy nhiệt độ trên trán Cố Tích Triều giảm dần, Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng thả lỏng, chỉ cần không phải nhiễm sars thì tốt rồi.
Lúc truyền xong bình nước biển, Thích Thiếu Thương đi ra ngoài gọi y tá, xa xa nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ở một góc sáng sủa, nhưng đang nói chuyện gì rất nghiêm trọng, hai người đều nhíu chặt mày, rất nghiêm túc, trực giác của Thích Thiếu Thương nói cho anh biết, chuyện họ đang bàn bạc nhất định có liên quan đến Tích Triều.
Thích Thiếu Thương bỗng nảy lên một ý nghĩ khá gay go, sẽ không phải...... Tích Triều bị bệnh gì nặng chứ?
Phi! Phi! Thích Thiếu Thương lập tức mắng mình đúng là miệng quạ đen, sao có thể nghĩ chuyện không may vậy chứ!
Nhưng lúc ba mẹ quay lại, Thích Thiếu Thương vẫn nhịn không được hỏi, “Tích Triều rốt cục bị sao vậy? Khi không đang khỏe mạnh sao lại sốt còn ngất xỉu nữa? Cậu ấy sẽ không......”
Ba lại hung hăng liếc anh, chỉ vào Thích Thiếu Thương mắng, “Thằng quỷ nhà ngươi còn không biết xấu hổ đi hỏi nữa hả! Còn không phải do nhà ngươi báo hại!”
“Con?” Thích Thiếu Thương chỉ vào mũi mình, vẻ mặt vô tội, “Con làm sao?”
“Còn giả bộ?” Thích Thiệu Lương ngó nghiêng xung quanh không có người ngoài, mới thấp giọng nói, “Bộ con không nhìn thấy giường của con —— có vết máu sao? Đêm qua thằng quỷ nhà ngươi rốt cục làm kiểu gì, dày vò Tích Triều thành thế này! Trong lòng con rõ nhất!! Tích Triều đứa trẻ này cũng đúng là, không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng sớm chạy đi hứng gió biển, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy —— Con cho Tích Triều là người làm bằng sắt sao?”
Thích Thiếu Thương đuối lý cúi đầu, vốn sáng ra lúc ở bờ biển tìm được cậu thì phát hiện sắc mặt cậu không tốt lắm, nhưng, phải lo khuyên Tích Triều cùng anh về nhà, về nhà rồi phải đối phó ba mẹ, ba mẹ còn chưa đối phó xong thì gặp mẹ của Tích Triều bệnh tình nguy cấp, nhiều chuyện liên tiếp, cả nhà kể cả bản thân Cố Tích Triều cũng không chú ý tới cơ thể cậu không khỏe.
Đúng là đáng chết! Thích Thiếu Thương không khỏi mắng mình, sao có thể sơ ý dữ vậy, báo hại Tích Triều bị ốm đau tra tấn.
Thích Thiệu Lương tiếp tục mắng nhiếc con mình, “Ba biết các con tuổi trẻ có cảm xúc mạnh mẽ, nhưng không thể cảm xúc dâng trào thì bất chấp mọi thứ! Các con cơ bản không biết gì mà làm bậy, nhỡ xảy chuyện con biết không hả? Con đó, làm việc chưa từng nghĩ tới hậu quả! May lần này Tích Triều không bị thương nặng...... Aiz, sao tôi lại sinh ra tai họa như nó hả trời!”
Thích Thiếu Thương mặt đầy xấu hổ, ủ ê đến không thể ủ ê hơn nữa, bặm môi lầu bầu thanh minh, “Con cũng đâu muốn đâu...... Tại không có kinh nghiệm......”
“Cái gì?!” Ba mẹ đồng thời lớn tiếng hỏi lại.
“Không có gì! Không có gì!” Thích Thiếu Thương chột dạ nhìn trần nhà.
“Ưm...... Ồn quá......” Cố Tích Triều lầm bầm, mí mắt giật giật, một nhà ba người lập tức im lặng, thấy Cố Tích Triều từ từ tỉnh lại, sắc mặt hồng hào hơn nhiều, tảng đá lớn đè trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.
Cố Tích Triều không yên ngồi dậy muốn xuống giường, “Tôi phải đi thăm mẹ!”
Thích Thiếu Thương vội vàng đè cậu xuống giường lại, “Dì đã ổn rồi, cậu thân mình còn yếu, không nên chạy tới khu cách ly, rất nguy hiểm!”
Cố Tích Triều trừng mắt liếc Thích Thiếu Thương, thân mình yếu? Ai báo hại?
Thích Thiếu Thương tự biết đuối lý, cười gượng hắc hắc hai tiếng, vốn định sáp lại nói hai ba câu xin lỗi, lại bị ông già nhà mình vung tay to đẩy qua một bên.
“Tích Triều,” Thích Thiệu Lương hỏi, “Giờ con cảm thấy thế nào rồi? Có thấy choáng váng hay không thoải mái chỗ nào không?”
Hoàn toàn là mấy câu hỏi có lệ của bác sĩ, Cố Tích Triều lại bất giác đỏ mặt, lắc đầu, “Không sao ạ, cô chú không cần lo lắng.”
Thích Thiệu Lương cười nói, “Không sao thì tốt rồi, nhưng, Tích Triều ——” Thích Thiệu Lương lời nói thành khẩn, “Về sau cháu nhất thiết không thể mặc thằng khốn kia quấy rối, làm không khéo sẽ bị thương! Ừm ——” Ông thoáng khựng lại rồi nói tiếp, “Dù...... Dù có muốn làm, cũng nên chú ý tới phương pháp......”
Phương pháp?!
“Ba! Ba, ba, ba ——” Thích Thiếu Thương run rẩy chỉ vào ba mình, khoa trương quát lên, “Ba cư nhiên biết!?” Sau đó nắm tay áo mẹ mình lắc mạnh, “Mẹ, mẹ phải điều tra ba, ổng, ổng, ổng khẳng định có vấn đề!”
Không đợi ông ba đấm cho, thì mẹ đã đập lên lưng anh một cái không nhẹ không mạnh, “Con vớ vẩn ồn ào gì hả! Con mới có vấn đề! Mẹ với ba con là bác sĩ, chuyện thế này, chúng ta đương nhiên biết chút ít! Bệnh nhân như vậy chúng ta cũng từng gặp qua......”
“Vậy, ba, mẹ, hai người...... Chúng con...... Ừm......” Thích Thiếu Thương ấp a ấp úng, đơn giản là muốn hỏi thái độ của cha mẹ đối với họ.
Ba mẹ đương nhiên hiểu, mẹ thở dài một hơi, sắc mặt nhìn qua không mấy tốt, “Chuyện thế này, chúng ta từng gặp, nhưng thật sự rơi xuống đầu mình đúng là rất khó chấp nhận, nhưng, thanh niên các con có cách nghĩ của riêng mình, chúng ta nếu phản đối chỉ sợ các con cũng không nghe, kiên quyết tách ra, các con nhất định sẽ hận chúng ta...... Nên, mẹ và ba con mới nãy đã thương lượng rồi, chuyện của các con chúng ta tạm thời cho qua......”
“A?” Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều liếc nhau, đồng thời bật thốt, này, quả thật rất bất ngờ.
Thích Thiệu Lương tiếp lời, “Thiếu Thương con đã nói, chuyện của con, ba không có quyền đưa ra kết luận, con nói đúng, cho nên ba và mẹ con đồng ý đem quyền lựa chọn giao cho các con. Hai người các con, là do chúng ta nuôi lớn, kỳ thật, nếu không phải vì các con đều là con trai mà chúng ta xưa nay chưa từng nghĩ về phương diện kia, vốn nên sớm nhận ra, tình cảm giữa các con quả thực so với một đôi trai gái còn sâu đậm hơn, ba tin các con là nghiêm túc nên ba không làm chuyện chia rẽ uyên ương. Các con cũng đã trưởng thành, chuyện của mình hẳn phải do chính mình quyết định. Từ nay về sau, nếu các con có thể yêu nhau mãi mãi, ba mẹ chúc các con bạc đầu giai lão, tuy rằng, ba và mẹ con cũng rất muốn ôm cháu nội, nhưng —— Chung quy không thể vì nguyện vọng của bản thân mà hại các con cả đời không hạnh phúc. Nếu một ngày tình cảm giữa các con thay đổi, ba cũng hy vọng các con có thể chia tay trong hòa bình, các con từ nhỏ đã là bạn thân, bất luận tương lai có kết cục thế nào, ba cũng không muốn nhìn thấy các con tổn thương lẫn nhau.”
“Sẽ không!” Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đồng thanh đáp, về sau bất luận xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không tổn thương nhau.
“Ba, mẹ ——” Thích Thiếu Thương vẫn còn chút khó mà tin, “Hai người —— thật sự không phản đối?”
Ba quăng cho anh một cái nhìn xem thường, “Chúng ta không phản đối, nhưng mà, là tự con nói, con có đáng để Tích Triều tin tưởng đáng để yêu không, phải do Tích Triều phán xét, nhìn con —— Vừa lười biếng vừa tùy hứng vừa nông nổi, trời sanh tính tình không tốt, tác phong thổ phỉ, không chút nào chín chắn, Tích Triều —— Con khẳng định con muốn theo nó?”
“Này! Con ba có kém cỏi đến vậy không?! Dù có kém cỏi đi nữa cũng do ba sinh, ba cần gì sỉ nhục con vậy hả!!??” Thích Thiếu Thương nổi trận lôi đình, ông già này, vừa nãy còn biểu hiện tiến bộ vĩ đại như vậy, xoay lưng liền đánh giá thấp con mình! “Ba, ba là muốn chia rẽ tụi con phải không? Muốn xoi mói tụi con cứ việc nói thẳng, việc gì phải quanh co chứ??!!”
Trên trán ông nổi gân xanh, mẹ cùng Cố Tích Triều vội vàng nhanh tay lẹ mắt mỗi người giữ chặt một bên, hai cha con này, cãi nhau mười mấy năm, còn chưa thấy chán sao.
“Chú, chú đừng nghe Thiếu Thương nói bậy,” Cố Tích Triều lời ngon tiếng ngọt trấn an Thích Thiệu Lương đang đầu đầy hắc tuyến, “Vấn đề chú nói, cháu cũng đã nghiêm túc suy nghĩ rồi......”
“A?” Thích Thiếu Thương xoẹt phát chuyển tầm mắt qua Cố Tích Triều, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng.
Cố Tích Triều nhìn sâu vào mắt Thích Thiếu Thương, nói “Thiếu Thương cậu ấy, quả thật có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cậu ấy đối với cháu không như vậy, cậu ấy đúng là rất lười biếng, nhưng vì cháu, bắt cậu ấy thức khuya, dậy sớm, làm bao nhiêu việc cậu ấy cũng chưa từng trách móc một tiếng, cậu ấy đúng là rất tùy hứng nông nổi, nhưng lời của cháu, cậu ấy nhất định nghe theo, cậu ấy không đủ chín chắn, nhưng cháu thấy cậu ấy đang rất cố gắng thay đổi...... Tóm lại, cháu tin cậu ấy!”
“Tích Triều ” Thích Thiếu Thương hai mắt long lanh tràn đầy thâm tình khẩn thiết nhìn Cố Tích Triều, thỉnh thoảng còn dương dương tự đắc khiêu khích cực độ liếc ông cha đôi ba lần.
“Nhưng ——” Cố Tích Triều bỗng chèn thêm, “Đôi khi cậu ấy đích thật là...... Hơi có tác phong thổ phỉ, cái này...... Cháu...... cũng đành bó tay......”
“Đừng lo!” Thích Thiệu Lương lập tức vỗ ngực hứa hẹn, “Thằng quỷ này nếu còn dám làm càn bắt nạt cháu, chú sẽ thay cháu trừng phạt nó!”
Mặt Thích Thiếu Thương lập tức nhăn nhó như chịu đả kích nặng nề, Cố Tích Triều nhịn không được bật cười, không khỏi tiến lên ôm chú Thích, “Chú, cám ơn chú, còn có cô, cám ơn hai người!”
Có thể gặp được gia đình Thích Thiếu Thương, đúng là chuyện may mắn nhất đời này của cậu.
truyện boylove hay
Đọc đầy đủ truyện chữ [Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình, truyện full [Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình