*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những thứ như ngậm ngọc hoặc cầm ngọc* khá phổ biến trong những tang lễ xưa, còn chén và tượng đất này được dùng cho mục đích gì?
(Hình thức mai táng 'Bồi ngọc'- một trong những phong tục tổ chức tang lễ của TQ thời xưa: gồm 3 hình thức được sử dụng nhiều nhất như 'cầm ngọc, ngậm ngọc và nhét ngọc'. 'Ngậm ngọc' thường dùng miếng ngọc hình ve để đặt trong miệng người đã khuất, biểu tượng hình ve mang ý nghĩa của sự cao cả và trong sáng-người xưa cho rằng ve sầu là loại côn trùng thanh tao sạch sẽ nhờ uống sương thay cho thức ăn. Ngoài ra, nó còn mang ý nghĩa tái sinh và bất tử-ám chỉ cái chết tạm thời từ loài ve sầu. 'Cầm ngọc' là đồ dùng bằng ngọc được cầm trên tay của người đã khuất, thường có hình trụ và hình ống, người xưa tin rằng không nên chết trắng tay mà nên nắm giữ quyền lực và của cải, biểu tượng của sự giàu có)
Tạ Trì nâng cái chén lên, ngắm nghía một chút cũng không biết được làm bằng chất liệu gì. Dù sao thoạt nhìn cũng không phải là đồ vật quý giá. Đột nhiên, nàng thả cái chén trở về vị trí cũ, lập tức lấy khăn giấy chùi tay liên tục. Bọn họ đứng một bên, ngơ ngác nhìn Tạ Trì. Tạ Trì ghét bỏ nói: "Được làm bằng xương sọ của con người".
Thời xưa, chuyện này cũng không hiếm gặp. Thậm chí có một tên hoàng đế xui xẻo đến mức sau khi chết bị người khác trộm mộ, lấy đầu lâu làm thành cái ly uống rượu. Hiện tại, thứ đó còn đang được cất giữ ở bảo tàng. Ngươi nói xem, có thê thảm hay không? Ngoại trừ chén cùng với ly uống rượu, còn có chỗ thích dùng xương cốt tạo thành pháp khí.
Thời gian sau này, xã hội ngày càng phát triển, nhìn mặt ngoài thì thấy không còn ai đi làm loại chuyện này. Thật ra, vẫn còn một vài đạo sĩ tu luyện tà đạo, thực hiện không ít những việc vô nhân tính.
Những người khác cũng đều ghét bỏ không chạm đến, chỉ có một tên dễ dàng kích động ban nãy, duỗi tay lấy bức tượng đất để kiểm tra, bức tượng không lớn, dài khoảng tầm một cánh tay, hoa văn vô cùng đơn giản nhưng bởi vì đã bị phai màu không ít, nên không còn thấy rõ.
Sau khi hắn cầm lên quan sát hồi lâu, tiếp đến liền ngây người, không nhúc nhích.
Mấy người còn lại đang thì thầm bàn luận, vì vậy cũng không phát hiện gì khác thường. Người đầu tiên nhận ra chính là Tạ Trì, nàng vỗ nhẹ bờ vai hắn: "Ngươi sao vậy?"
Hắn ta không đáp lại, chỉ nhìn chăm chăm vào bức tượng đất.
Cho đến khi Tạ Trì nhận rõ có vấn đề, nhanh chóng lấy bức tượng đất trong tay hắn ra, hắn mới hoàn hồn về, bỗng nhiên lui về sau, mồ hôi đổ như mưa.
Lúc này, những người khác mới phát hiện, vội vàng tiến đến đỡ lấy hắn, tay chân hắn không ngừng run rẩy. Khoảng một lúc sau, mới lấy lại bình tĩnh, chỉ vào bức tượng đất trong tay Tạ Trì: "Tà vật... tà vật! Mau bỏ ra! Đừng bị......"
"A?" Tạ Trì sửng sốt, đặt tượng đất về vị trí cũ: "Xảy ra chuyện gì?"
Hắn run rẩy lau đi mồ hôi trên trán: "Ta...khi ta nhìn vào nó, trước mắt tự dưng xuất hiện vô số ảo giác. Không biết lý do tại sao, cảm xúc bất chợt trùng xuống, bên tai không ngừng xuất hiện một giọng nói thì thầm với ta. Nói rằng ta đã hơn 30 tuổi rồi, lại chẳng làm nên trò trống gì, vừa không có tiền tiết kiệm, vừa không có vợ, sống trên đời này còn ý nghĩa gì......."
Một số người vây xung quanh hắn hít một hơi thật sâu: "Quá độc ác!"
Những trái tim cô đơn đang phải chịu đả kích rất lớn!
"Cũng không rõ vì sao lại cảm giác bản thân vô cùng suy sụp, thật sự không còn muốn sống nữa....." Hắn run lẩy bẩy: "Nhưng lý trí lại mách bảo ta có gì đó không ổn. Ta cố gắng kiềm chế lại cảm xúc theo bản năng. Nếu không phải....."
Nếu không phải Tạ Trì kịp thời lấy đi bức tượng đất, nói không chừng hắn đã thật sự tự sát!
"Nhưng mà......tại sao ngươi lại không bị ảnh hưởng gì?" Hắn nghi hoặc nhìn Tạ Trì, hắn tự nhận thấy ý chí của bản thân không tệ nha mà còn không thể phản kháng. Tạ Trì.... sao lại không hề bị ảnh hưởng, dù chỉ một chút?
Tạ Trì ho khan một tiếng, ngượng ngùng bảo: "Việc đó...... người nhà ta ai ai cũng hoà thuận, tiền tiết kiệm lại không thiếu, không chỉ có một căn nhà một chiếc xe. Hơn nữa, trong nội thành còn có thêm không ít biệt thự. Tuy rằng chưa có người yêu nhưng những thứ khác ta đều không thiếu".
Cả đám người cảm thấy bản thân như vừa bị đâm mấy nhát dao, mém chút nữa phun ra một ngụm máu, ánh mắt ngơ ngác nhìn Tạ Trì.
Tạ Trì gãi đầu: "Cho nên, khả năng cao nó không thôi miên được ta. Cuộc sống của ta rất tốt, không hề có chuyện buồn".
Hắn run run rẩy rẩy quay đầu đi: "Cầu xin ngươi đừng nói nữa..... Ta..... ta lại cảm thấy bản thân vô cùng suy sụp, ngươi mau xem thử ta có phải còn chịu ảnh hưởng của tà vật không?"
Những người khác: "Hình như bọn ta cũng bị nó ảnh hưởng....."
"A???" Tạ Trì rối bời hỏi: "Thứ này mạnh như vậy sao?"
Chính ngươi tạo sát thương! Xát muối vào trái tim bọn ta.
"Nói cách khác, rất có khả năng sư phụ của Lý Đông Đông bị tà vật này gϊếŧ chết?" Sư điệt ngồi xổm bên cạnh quan sát nó, tay hắn vươn ra định sờ vào. Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không đến mức giống với tên thanh niên kia. Một khi nhận thấy có gì bất thường liền nhanh chóng rút tay về, sắc mặt tái nhợt hẳn.
Hắn dường như chịu đả kích rất lớn: "Ta cũng có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, có cả hai căn biệt thự lớn trong nội thành! Hay là nó ganh tị với ta?"
Tạ Trì nhanh trí hỏi: "Thế còn đối tượng của ngươi thì sao?"
Sư điệt:..........
Đọc đầy đủ truyện chữ Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn, truyện full Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn