Tôi nghe thấy một âm thanh rít lên. Nó ở sát bên và lòng ngực tôi lại phập phòng mỗi khi tôi nghe thấy âm thanh ấy. Vậy nên tôi biết đó là âm thanh phát ra từ chính mình chứ không phải tiếng gió.
Căn phòng này thật tối tăm và lạnh lẽo. A, trước đây mình chẳng phải đã từng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo như thế này rồi sao? Với suy nghĩ đó tôi khép đôi mắt lại và từ đôi gò má bắt đầu lăn xuống dòng nước mà tôi không rõ là nước mắt hay máu.
Một cơn gió mạnh thổi xuyên qua từ phía cửa sổ và tôi nghe thấy sột soạt phát ra từ những trang giấy trong cuốn nhật kí ở trên bàn.
Đó là từ cuốn nhật kí có bìa màu đỏ của tôi, nơi mà mọi thứ về tôi được ghi vào trong đó. Như thể mọi chuyện chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua nên tôi có thể nhớ rất rõ mọi thứ trong nó.
Mặc dù tôi chưa từng đặt tay vào nhưng tôi vẫn có thể biết được bên trong cuốn nhật kí chứa đựng những gì.