Koi – cũng giống như tôi – không phải kiểu người được yêu thích ở trường.

Từng ấy năm trôi qua, tôi vẫn không thể lý giải vì sao chúng tôi lại hợp nhau đến thế, nhưng nghĩ lại thì… cũng không có gì quá bất ngờ.

Một cô gái rụt rè, ít nói, luôn khắt khe với mọi quy định của trường lại trở thành bạn thân với một thằng con trai hỗn xược và hay gây chuyện như tôi.

Chúng tôi đều cô đơn, nhưng có lẽ vì những lý do khác nhau.

Tôi cũng không rõ từ lúc nào mà mọi chuyện thay đổi, từ khi hai đứa không còn thường xuyên gặp nhau nữa.

Bây giờ, cô ấy lại là người sắc sảo, đáo để – giống như tôi hồi trước.

Còn tôi… có phải lại trở thành một cậu bé rụt rè, trầm lặng không?

“Vậy là hai người là bạn thân từ thuở nhỏ, nhưng dạo gần đây lại xảy ra xích mích gì đó, đúng không?”

Mặt trời đang dần khuất bóng, trời cũng bắt đầu tối – điều đó khiến tôi nhận ra mình đã trò chuyện với Chika trong quán cà phê lâu đến mức nào.

Hiện giờ, cả hai chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trên xích đu ở công viên, lặng lẽ quan sát nhịp sống hối hả của thành phố đang dần khép lại một ngày.

Dù bầu trời phía trên vẫn rực ánh đèn đô thị, công viên này lại khá tối và vắng vẻ – có lẽ vài tiếng trước nơi đây còn nhộn nhịp lắm.

“Tôi không nghĩ đó là ‘xích mích’ đâu, chắc là…”

“Cãi nhau tình cảm à?”

Chika nhẹ nhàng đùa, nụ cười nhếch lên như muốn chọc ghẹo.

“…Chỉ là một cuộc cãi nhau thôi mà.”

Tôi siết chặt tay quanh sợi xích đu khi cô ấy cứ tiếp tục ám chỉ rằng tôi và Koi là một cặp.

Giờ chỉ còn việc tìm hiểu điều đó là gì…

Sự khác biệt trong cách diễn giải…

Sự khác biệt trong cách diễn giải…

Cơ mặt tôi như căng lại – như thể tôi có thể ép não mình hoạt động tốt hơn chỉ bằng cách siết chặt nó vậy.

Tiếc thay, phương pháp đó vô dụng.

“Cậu có vẻ đang vật lộn với chuyện này ghê đấy.”

Đến mức đó luôn sao…

“Cô đang cố nói tôi sai về chuyện Koi đang giận tôi sao?”

Chika dừng đu đưa, chân chạm đất khiến sỏi đá dưới chân kêu lạo xạo.

“Tôi chỉ nghĩ… có thể có một lý do khác cho mọi chuyện. Cậu hay suy đoán lắm, biết không?”

Cô ấy đang… chỉ trích tôi sao?

Là thật à? Tôi hay suy đoán?

“Vậy tôi nên làm gì đây?”

Xin hãy khai sáng cho tôi đi, Chika! Hỡi người thông tuệ, xin hãy cho tôi biết con đường nào nên đi, cho tôi một tia sáng dẫn lối cuộc đời!

Tôi chắp tay lại, cúi đầu với cô nàng hầu gái đang ngồi cạnh mình.