Vĩ Thanh
“Hàng Châu mấy ngày này thật hết thuốc chữa.”
Bì Ché bật quạt điện nguyên đêm mà mới sáng sớm vẫn thức dậy do quá nóng.
“Rốt cuộc thì đến khi nào mới lắp máy lạnh—-!” Rống lên một tiếng, “Không phải là trường đã nói năm nay có hy vọng sẽ lắp sao! Mẹ nó vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp, có thể dùng đến không đây!”
Bé Ba cũng thức luôn, ngồi trên giường, “Cổ phiếu chết của trường mà cậu cũng tin sao, ngây thơ.”
Bì Ché leo từ trên giường tầng xuống, Bé Ba ngạc nhiên, “Cậu xuống giường sớm thế này làm gì, hôm nay không có lớp.”
Bì Ché vừa chải đầu vừa nói: “Đám người bên khoa của Cọng Giá đón sinh viên mới, còn phải lãnh sách nữa. Sách bị chất hết trong phòng thực nghiệm chưa mang về, tớ và Trương Hiểu Phong mượn một chiếc xe kút kít.” Nói tới đây, Bì Ché lại leo lên bên giường của Bé Ba, “Cậu xuống đi, cùng đi giúp!”
Bé Ba lồm cồm bò xuống giường, Nhỏ Út cũng bị Bì Ché lôi xuống.
Ba người lững thững rửa ráy mặc đồ, Bì Ché hỏi: “trưởng phòng đâu?”
Nhỏ Út: “Sáng sớm đã đi mất rồi.”
“Lại chạy—-“
Nói chưa xong, cửa phòng ký túc xá bị người mở ra từ bên ngoài, ba cô ngoái đầu nhìn Bạch Lộ vừa bước vào phòng, mắt Bì Ché như muốn lọt tròng.
“Ta fuck?”
“Ta fuck??”
“Ta fuck???!!!”
Đánh răng vẫn còn đang ngậm, Bì Ché chấn động nói: “Mỹ nữ em đâu ra? Đi lộn phòng rồi phải không!”
Bạch Lộ đến bên bàn học, đặt cặp xuống.
“Đừng ồn ào.” Quay đầu nhìn cô ấy một cái, “Cậu cũng không sợ nuốt phải kem đánh răng sao.”
“Không sợ.” Bì Ché nói chắc chắn, “Đã nuốt hết xuống rồi.”
“Oẹ—-“ Bé Ba và Nhỏ Út bị cô ấy làm cho phát gớm, đẩy Bì Ché vào trong phòng tắm.
Nhỏ Út chạy đến bên cạnh Bạch Lộ, “trưởng phòng, hôm nay cậu thật đẹp.”
“Đúng vậy.” Bé Ba cũng chạy lại, đánh giá từ trên xuống dưới, “Tình huống gì đây, bao năm qua cũng chưa từng thấy cậu trang điểm bao giờ.”
Trang điểm giản dị nhã nhặn như người.
Bé Ba kéo Bạch Lộ xoay hai vòng, “Má ơi…… trưởng phòng cậu thật khá.”
Trên người là chiếc áo đầm tay cộc bằng vải màu mỡ gà, tóc để xuôi, tết thành một bím tóc đuôi cá kiểu dáng phức tạp, để lộ nguyên vầng trán.
Cô dùng kính áp tròng thay cho kính thường, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay trông vô cùng xinh xắn, nốt ruồi nho nhỏ nơi khoé mắt càng thêm tinh xảo.
Dáng vóc nho nhỏ, cô đứng đấy bất động, cả người trông như một con búp bê duyên dáng.
“Này này này……” Bé Ba vẫn còn đang kinh ngạc, bên kia Bì Ché đã đẩy cửa ra “rầm” một cái, xông ra khỏi buồng tắm, “Tớ đánh răng xong rồi!”
Sải một bước lớn đến trước mặt Bạch Lộ, đi tới đi lui một vòng xem xét.
“Cậu cứ lén lén lút lút thế này…..” Bì Ché than thở, “Dấu kỹ dễ sợ!”
Bé Ba đứng một bên bình luận, “Tớ đã từ từ tổng kết rồi, hết thảy những mỹ nữ ẩn mình đều có ba điểm quan trọng—- thứ nhất da sáng sủa, thứ hai mặt nhỏ, thứ ba là ít thịt, tất cả còn lại đều là nhờ vào trang điểm.”
Rũ ánh mắt nhìn Bì Ché, “Cho nên cậu chơi không xong rồi.”
“Phì!”
Bạch Lộ thu dọn đồ đạc, đám bạn cùng phòng không buông tha.
“Nói mau, bộ dạng vầy là tình huống gì?”
“Tớ đi đón người.”
“Ai thế.”
“Một sinh viên mới.”
Trước cổng trường người đến người đi, đâu đâu cũng là sinh viên và phụ huynh.
Các khoa các viện đều không muốn bị thua thiệt, poster băng rôn chào đón sinh viên mới treo khắp mọi nơi.
Hoa mùa hè nở khắp sân trường, chỗ nào cũng thơm nức mùi ngọc lan và hoa quế.
Tình nguyện viên của năm 2 năm 3 đến rất nhiều, đứng ở cổng trường dắt những sinh viên mới chưa quen đường đi đến chỗ báo danh.
Những sinh viên mới toanh này vừa vượt qua ngưỡng cửa trung học mang theo sự hiếu kỳ và một chút ngông nghênh, bên cạnh là phụ huynh hứng chí dâng trào, người người đua nhau hối hả.
Tôn Ngọc Hà đã đến đứng trước cổng từ sớm.
“Lúc nào mới đến đây?” Tiểu Phương đứng kế bên hỏi.
“Chắc là rất—-“ Nói còn chưa xong, đã trông thấy một chiếc xe màu đen có rèm che lọt vào trong tầm mắt, trên xe đầy bụi đất, chứng minh là đã chạy một đường xuôi nam.
Tiểu Phương cũng biết sếp mình là người phương nào, vừa trông thấy bảng số xe liền nhận ra ngay.
“Ái chà……” Cậu ta tấm tắc, “Tự lái đến đây à, lái không biết bao nhiêu dặm nhỉ.”
Tâm lý của Tôn Ngọc Hà vừa chấn động vừa phức tạp.
Cậu ta nhận ra, đó là xe của bố Hứa Huy.
“Chúng ta ra đón đi chứ.” Tiểu Phương muốn tiến lên, bị Tôn Ngọc Hà ngăn lại. “Đợi thêm chút nữa.”
Rất nhanh, một nam sinh bước ra từ bên phó lái.
Hành lý của cậu rất ít, chỉ có một chiếc túi xách tay.
Hứa Chính Cang cũng xuống khỏi xe, nhưng không bước vào trường, ông đứng bên cổng nói đôi câu với Hứa Huy, sau đó lên xe rời đi.
“Đi đi.” Tôn Ngọc Hà vỗ vỗ vai Tiểu Phương.
“Anh Huy!” Tiểu Phương chạy lại, Hứa Huy trông thấy bọn họ, cười cười.
“Mẹ kiếp, anh Huy…..” Tiểu Phương tới gần, càng nhìn càng than thở, “Đẹp trai tàn canh rồi đó anh hai!”
Cậu đã cắt tóc, góc cạnh của khuôn mặt càng thêm rõ nét.
Tôn Ngọc Hà đến gần, đấm một cú lên vai của cậu.
Hứa Huy không nhúc nhích, Tôn Ngọc Hà: “Khá lắm, săn chắc rồi.”
Hứa Huy im lặng một lúc, lầm bầm: “Lâu rồi không gặp”
Hốc mắt của Tôn Ngọc Hà nóng lên, “Mẹ kiếp!”
Đội ngũ đón người mới tới ở cổng trường, từ giây phút Hứa Huy xuất hiện đã nhắm thẳng vào cậu, cậu vừa bước vài bước vào trường, một đám nữ sinh đã vây quanh.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân), truyện full Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)