Đại Mễ đã đến như đúng hẹn.

Tôi cố ý trốn vào phòng bếp rửa chén, để mẹ giúp tôi đi mở cửa.

Tôi trộm quan sát phản ứng của mẹ, đáng tiếc là không thu hoạch được gì, bà ấy như bao bà chủ nhà khác, rất nhiệt tình và lịch sự với Đại Mễ.

Tôi không biết nên cảm thấy may mắn hay là thất vọng nữa.

Trước khi Đại Mễ về, mẹ rất nhiệt tình mà mời cô ấy sau này nhớ thường ghé chơi, trong thoáng chốc, tôi lờ mờ nhìn thấy có tia sáng màu lục lóe lên trong mắt bà. Giống như đang thương xót cho một người sắp chết, lại giống như một kẻ đói khát cùng cực đang thèm thuồng thức ăn.

Sao có thể như vậy chứ? Chắc là tôi nhìn lầm thôi!

Chắc chắn!