Hồi Tưởng----
Hôm nay rất sớm Phương My đã gọi điện thoại cho Hải Nam hẹn ra quán cà phê nói chuyện. Vì tò mò không biết có chuyện gì nên Hải Nam đã đến đó.
"Anh Nam...em có chuyện muốn nói với anh"
Phương My cúi mặt xuống và nói khẽ. Hải Nam ngồi đối điện nhìn và hỏi.
"Có chuyện gì vậy My, em cứ nói đi"
Phương My vẫn cúi mặt xuống không nhìn hắn.
"Anh có thể nào hủy hôn với Lâm Lâm không?"
nghe thế Hải Nam trừng to mắt.
"Nhưng tại sao?"
Phương My khẽ ngước mặt lên nhìn và nói.
"Vì người Lâm Lâm yêu không phải là anh mà là người khác"
Hải Nam thoáng ngạc nhiên, hắn hỏi khẽ.
"Anh có thể biết người đó là ai không...là Vũ Trí sao?"
Phương My vội lắc đầu.
"Không phải là anh Ken"
hai tay cô cầm chặt ly nước để trên bàn và nghẹn ngào nói.
"Là...anh Minh..."
"Cái gì?"
Hải Nam giật mình, không thể tin được. Sao người nó yêu lại là Hoàng Minh chứ, thằng bạn thân từ nhỏ của hắn. Trong lòng hắn lúc này rất khó chịu, hắn nên làm gì đây.
Phương My cười buồn.
"Thật khó tin, phải không? Ban đầu em cũng không thể tin đó là sự thật, hai người luôn chán ghét nhau mà lại có thể yêu nhau. Nhưng rất tiếc, đó lại là sự thật không thể thay đổi được anh Nam ạ"
nghe những lời đó của Phương My trái tim Hải Nam giống ai đó đang dùng dao đâm vào vậy, thật sự rất đau. Hắn cố giữ bình tỉnh hỏi.
"Không phải em yêu thằng Minh ư, mà sao lại muốn anh hủy hôn với Ngọc Lâm, để họ đến với nhau"
miệng cô cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
"Con người của họ bên cạnh mình nhưng trái tim của họ lại trao gửi cho người khác thì ích lợi gì hả anh"
Hải Nam im lặng quay mặt qua cửa sổ, cô nói đúng lắm. Con người ở bên mình nhưng trái tim lại trao gửi cho người khác thì ích lợi gì, mình có được hạnh phúc thật không hay là chỉ khiến cả hai đều bị tổn thương thôi.
"My, vậy còn em với Minh thì sao?"
ít lâu sau đó Hải Nam lại lên tiếng hỏi. Phương My cố tỏ ra thản nhiên nói
"Tối qua em đã chia tay với anh ấy rồi"
Hải Nam thật sự rất bất ngờ câu trả lời này, nhìn Phương My thường ngày nhút nhát như thế mà không ngờ trong tình cảm thì cô lại là người mạnh mẽ nhất.
Phương My nhìn và nói khẽ
"Lí do Lâm Lâm đồng ý lấy anh là vì công ty của bác hai đang gặp khó khăn rất lớn, cần gia đình anh giúp đỡ"
cô mệt mỏi thở dài, ánh mắt cô lúc này thật sự rất u buồn.
"Em đã quyết định sẽ trở lại bên Anh...sáu giờ chiều nay em đi rồi... Mọi chuyện anh đều biết hết rồi...còn quyết định như thế nào thì tuỳ anh... Bye"
nói rồi cô đứng lên và quay lưng đi, bỏ một mình Hải Nam lại ở đó với bao nhiều câu hỏi không có ai trả lời giúp. Trong lòng hắn thật sự muốn coi như không biết bắt cứ chuyện gì, cứ vui vẻ đến nhà nó hỏi cưới. Hắn tin mình cả đời này chỉ yêu một mình nó, sẽ làm cho nó hạnh phúc. Nhưng như vậy phải chăng là bất công cả bốn người, khi tình cảm của cả bốn người đều thật lòng. Hắn, Minh, nó, Phương My. Trong bốn người chỉ có hai người được hạnh phúc bên nhau thôi, chắc chắn không phải là hắn với nó. Vì hắn đã nhớ lại, trước giờ dù nó với Hoàng Minh gặp nhau là cãi nhưng cả hai đều hợp nhau và rất vui vẻ. Còn những khi bên hắn thì nó luôn gượng cười, không có chút hôn nhiên vui vẻ giống lúc gần Hoàng Minh.
Hải Nam buồn bực đập bàn, hắn giờ phải làm sao đây...
----Hiện Tại----
nghe kể lại tất cả xong thì nước mắt nó nhẹ nhàng tuôn rơi, không ngờ cô bạn Phương My lại giúp đỡ nó như thế! Nó vừa khóc vừa hói.
"Tại sao My lại làm vậy chứ?"
Hải Nam vỗ nhẹ vai nó và nói.
"Em yên tâm đi, Ngọc Hùng đã đến sân bay rồi"
nghe vậy nó nhẹ nhõm chút, ít ra còn có anh trai nó đến bên cô. Nó tin Ngọc Hùng có thể xoá hết những tổn thương trong Phương My, vì anh ta đã yêu thích cô từ nhỏ tới giờ rồi mà.
"Em cảm ơn anh Nam nhiều lắm"
nó nhìn Hải Nam với ánh mắt biết ơn. Hải Nam khẽ lắc đầu và mỉm cười.
"Anh có thể gọi em là Lâm Lâm không?"
nó liền gật đầu.
"Dạ tất nhiên là được rồi"
Hải Nam mỉm cười và nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, cái ôm này sẽ là lần cuối hắn lấy tư cách là người yêu nó. Khi buông ra thì cả hai sẽ không còn hôn ước nữa, nó sẽ chính thức là em gái của hắn. Dù trong lòng hắn không nở như thế nào nhưng chẳng thể trốn tránh.
Hải Nam ôm chặt lấy nó và thi thầm.
"Hãy hứa với anh, em nhất định phải sống hạnh phúc nhé Lâm Lâm"
nó rơi nước mắt và gật đầu.
"Vâng em hứa với anh..."
Hải Nam đuối tiếc buông nó ra và vội quay mặt qua chỗ khác, không muốn để nó nhìn thấy mình đã rơi lệ. Hắn cười cười.
"Người em cần đang ở sân cỏ sau trường học đấy, em mau đến đó đi"
nói xong hắn vội bước đi, chẳng dám nhìn nó.
"Hải Nam, anh định đi đâu vậy"
nó lo lắng hỏi. Hải Nam đừng bước nhưng chẳng quay người lại nhìn nó, hắn cố vui vẻ nói.
"Em cứ yên tâm đi, anh không khờ đại đi tự tử vì tình đâu... Anh chỉ muốn đi thăm Bích thôi..."
nó rung nước mắt nhìn theo bóng lưng người con trai ở phía trước, dù hắn đang nói đùa nhưng nó vẫn nhận ra giọng nói hắn hơi nghẹn ngào. Thật lòng mà nói thì hắn là người tốt đúng nghĩa, không nhân lúc gia đình nó đang khó khăn ép hôn mà còn tôn trọng tình yêu thật trong nó nữa.
Hải Nam khẽ bước đi, hai giọt nước mắt cay đắng đang nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt hotboy ấy. Hắn giá như nó có thể biết để đưa quyết định ngày hôm nay hắn giày vò bản thân mình ra sao, đớn đau trong lòng bao nhiều. Giá như nó có thể biết hắn đã phải đấu tranh với cha mẹ mình thế nào, để họ đồng ý hủy hôn mà vẫn giúp đỡ gia đình nó. Nếu nó biết tất cả thì đã sao chứ? Liệu trái tim nó có hướng về hắn, dù chỉ một chút thôi...
một cơn gió đi ngang qua cây hoa giấy trước cổng nhà nó, những cánh hoa theo đó rơi xuống...đã vô tình tạo nên một khung cảnh thật buồn cho Hải Nam...bước chân hắn trông thật cô độc...
Mấy phút sau nó đã bắt xe đi đến trường học Quy Phong và chạy thẳng ra sân cỏ ở sau trường.
ở nơi ấy có một người con trai đang đứng chờ, dáng người anh cao lớn mạnh khỏe, tưởng như có thể chóng đỡ cả bầu trời to lớn kia.
"A Minh..."
nghe tiếng nó gọi, Hoàng Minh vội quay người lại.
người con gái mà anh đang mong chờ cuối cùng cũng đã đến rồi, đang ở ngay trước mặt anh.
trên tay nó đang cầm chặt cuốn sổ màu xanh da trời, đôi mắt nó lúc này đã đẫm ướt...
"Ngọc Lâm, em đến rồi..."
Hoàng Minh nói khẽ. Trong lòng anh rất vui mừng, cứ tưởng cả hai đã lạc mất nhau trọn đời này.
nó bước đến, bước chân của nó không nhanh cũng không chậm chỉ vừa đủ thôi.
"Thật ra anh và My chia tay lúc nào"
nó nghẹn ngào hỏi. Hoàng Minh buồn bã nói.
"Là tối hôm qua..."
----Hồi Tưởng----
Sau khi nó rời khỏi, lúc nước mắt Hoàng Minh chưa kịp khô thì Phương My khẽ bước ra với khuôn mặt đầy nước mắt.
"Hai người cớ sao phải chịu đau khổ như thế?"
vừa nhìn thấy cô thì Hoàng Minh liền hoảng hốt, anh vội chạy đến nắm tay cô và giải thích.
"Mọi chuyện không như em thấy đâu, em đừng hiểu lầm mà"
Phương My khẽ lắc đầu.
"Những gì hai người nói, em đã nghe hết rồi"
cô rút tay ra khỏi tay Hoàng Minh và quay người qua chỗ khác, rồi nghẹn ngào nói.
"Em thật muốn tin trong lòng anh chỉ yêu mình em...anh đối với Lâm Lâm chỉ là ký ức lúc nhỏ... Nhưng...nhưng mà..."
nói đến đó cô bật khóc, không thể nói tiếp được nữa. Hoàng Minh nhìn đôi vai bé nhỏ của cô rung rẩy không ngừng, lòng anh thật xót xa.
"Phương My....anh...."
Hoàng Minh muốn giải thích thêm nhưng lời không thể nào thốt lên, anh lúc này hình như chẳng muốn lừa dối bất cứ ai nữa.
Phương My vừa khóc vừa lắc đầu.
"Nhưng mà ở ngôi nhà hoang ấy...từng hành động của anh đều có thể thấy rõ...trong lòng anh không hề có em...và người anh yêu thật sự...chính là Lâm Lâm"
Hoàng Minh khẽ giật mình và cũng không biết nên làm gì ngoài đứng yên một chỗ, anh nói khẽ.
"Anh thật lòng xin lỗi em..."
nghe câu xin lỗi của Hoàng Minh mà trái tim Phương My đau giống như đang bị ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn không thể nào tả được. Anh nói ra câu này cũng có nghĩa là anh đã thừa nhận rằng, anh trước giờ không hề yêu thích cô. Trước giờ anh chỉ bên cô để che giấu tình cảm thật trong mình, để mọi người không nghi ngờ.
Phương My nhẹ nhàng quay người lại và mỉm cười trong đau thương.
"Cuối cùng anh cũng có dũng cảm thừa nhận tình yêu thật của mình rồi, em rất vui..."
miệng cô nói vui mà lòng đau như cắt. Hoàng Minh bước tới gần cô hơn và nói.
"Phương My...anh rất xin lỗi em"
Phương My nhẹ lắc đầu.
"Tình cảm không hề có lỗi...nên anh không cần phải xin lỗi đâu"
nước mắt của người con trai khẽ rơi, trong lòng anh biết rõ Phương My yêu mình nhiều thế nào. Nhưng anh lại vô tình làm tổn thương cô, làm cô khóc. Là anh sai, ngày đó anh không nên chỉ vì cảm động với những gì cô đã làm mà chọn đến bên cô, nếu không thì cô đã không đau thương như thế này.
Phương My mỉm cười và nói khẽ.
"Mình chia tay anh nhé"
lời thật nhẹ nhàng nhưng sao lòng người lại nhiều cay đắng, trong lòng cả hai người giây phút này đều đau nhói. Hoàng Minh chưa bao giờ rơi nước mắt nhiều như vậy, nước mắt anh rơi không ngừng. Thật lòng anh cảm thấy mình có lỗi với Phương My nhiều lắm, nếu như không phải do anh luôn trốn tránh tình yêu thật của mình mà có dũng cảm nói thẳng ra từ đầu thì Phương My đâu phải đứng giữa anh và nó chịu tổn thương như thế này...
Phương My muốn cười thật tươi với anh nhưng chẳng cầm được nước mắt đau thương của mình, lòng cô giây phút này đang đau nhói không ngừng. Nếu như có thể thì cô sẽ ước chưa bao giờ gặp anh, cô sẽ ước mình chưa từng yêu người con trai này. Chỉ như vậy cô mới không đau khổ với những mẫu thuẫn có nên buông tay hay không trong suốt thời gian qua, chỉ như vậy nước mắt cô mới không mãi tuôn rơi.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nhật Ký Mang Tên Anh, truyện full Nhật Ký Mang Tên Anh thuộc thể loại Truyện Teen cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nhật Ký Mang Tên Anh