Du Yến rửa mặt, thay đồ xong liền xuống lầu, đúng lúc bắt gặp Cố Hành Viễn đang chuẩn bị ăn sáng, Dư quản gia đặt từng món tinh xảo, thơm ngon lên trên bàn ăn, Cố Hành Viễn vừa đọc báo vừa nghe trợ lý thông báo lịch trình hôm nay, lúc nhìn thấy sự xuất hiện của cô đều nghi hoặc giờ dậy của mình có vấn đề, giờ này cô lại rời giường rồi, chẳng khoa học chút nào.
Khoảnh khắc Du Yến nhìn Cố Hành Viễn, tâm tình có chút phức tạp, năm đầu sau khi kết hôn, hai người vẫn miễn cưỡng xem như tương kính như tân, nhưng từ năm thứ hai Du Yến bắt đầu đơn phương gây hấn, hai người dần dần nảy sinh mâu thuẫn, bắt đầu chia phòng ngủ, cô liền manh nha nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng vì e ngại sức khỏe của Du Chính Thiên, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, mà Cố Hành Viễn lại vì lời hứa với ông nên cũng không chủ động nhắc đến việc ly hôn, thế là hai người bằng mặt không bằng lòng, trở thành đôi vợ chồng hữu danh vô thực.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chạm phải ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng của Cố Hành Viễn, Du Yến chợt nhớ đến đêm trước hình như cô vì chuyện cõn con lông gà vỏ tỏi nào đó mà cãi nhau với anh, cũng không thể nói là cãi vã, vì từ đầu chí cuối đều là một mình cô nổi nóng, còn Cố Hành Viễn chỉ đọc tài liệu, vốn dĩ không thèm để ý đến cô.
Trong lòng Du Yến cười khổ, có được cô vợ như thế này, thật sự làm khó cho Cố Hành Viễn quá rồi.
Dựa theo phong cách ngày trước của cô, tiếp theo hẳn là cô sẽ khinh thường việc ngồi cùng bàn ăn với anh, cho nên lập tức xoay người ra cửa, đến chỗ khác ăn, nhưng cô của bây giờ đã không còn là Du Yến bướng bỉnh, không hiểu chuyện kia nữa, mà là một Du Yến đã từng trải qua gian khó, linh hồn được gột rửa qua, vừa nghĩ đến thời điểm bố hấp hối, Cố Hành Viễn không bỏ mặc, kề cận với ông, cô liền cảm thấy đáy lòng mềm nhũn.
Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày thấu lòng người. Cô từng xem tự do và tình yêu là tất thảy, đối mặt với lòng người phức tạp, cô yếu ớt không đỡ nổi một đòn, mà cuối cùng những người bị cô xem nhẹ kia, lại trong thời khắc quan trọng nhất khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Du Yến hơi do dự t, rốt cuộc mình nên đi qua ngồi xuống ăn sáng không nhỉ? Hay là xoay người bước ra khỏi cửa đây? Cuối cùng để không dọa bọn họ, Du Yến vẫn quyết định bước đến bàn ăn, cầm lấy bánh mì, sau đó vừa đi vừa ăn.
Thế là cả đám người tiếp tục trợn to mắt, nhìn cô ung dung đi đến bên bàn ăn, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một lát bánh mì phô mai, vừa nhai vừa ra ngoài ga ra.
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, đang mộng du phải không?” Trợ lý Triệu Thiêm càng thêm nghi hoặc hỏi quản gia mang vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh.
Dư quản gia nghiêm túc đáp: “Có khả năng.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hành Viễn lật sang một trang báo khác, tiếp tục đọc tin tức.
Lúc Du Yến lái xe rời khỏi biệt thự vẫn nhớ cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặc kinh ngạc của bọn họ, quả nhiên là vô cùng đặc sắc, khiến cô không nhịn được mà cười thầm trong lòng.
Thay đổi hẳn cần có quá trình, thay đổi dần dần là được.
Du Yến của bây giờ mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp từ học viện điện ảnh nổi tiếng, chính thức tiến vào giới giải trí, bởi vì xuất thân chính quy, hơn nữa lại có bố làm chỗ dựa, cho nên khởi điểm trong giới giải trí của cô cũng cao hơn so với những người khác, chẳng qua vì trước khi tốt nghiệp, cô từng tham gia diễn qua một số phim điện ảnh cho nên lúc này ở trong giới giải trí đã không tính là người mới rồi.
Kết hôn với Cố Hành Viễn, hoàn toàn là ý của Du Chính Thiên, ông lo lắng sức khỏe của mình không thể luôn làm chỗ dựa cho con gái, thế nên muốn sớm tìm chỗ dựa mới cho cô, Du Chính Thiên sớm đã nhìn trúng Cố Hành Viễn – người có bối cảnh gia thế vô cùng hiển hách.
Thành thật mà nói, bắt Du Yến gả cho Cố Hành Viễn, kì thực cũng là trèo cao rồi, nhưng Du Chính Thiên vẫn mặc kệ mặt mũi của mình, nhiều lần đến cửa cầu hôn, cuối cùng của Cố lão gia rốt cuộc cũng đồng ý, lúc này Cố Hành Viễn mới gật đầu chấp nhận mối hôn sự này.
Tuy rằng đằng trai miễn cưỡng đáp ứng, nhưng Du Yến không chấp nhận, cô từ nhỏ đã được cưng chiều, tính tình không thể tránh được việc mắc bệnh công chúa, cho dù đối phương có tiền có thế hơn nữa thì thế nào, Du Yến cô cũng không tệ mà, xinh đẹp, tài hoa, hơn nữa bố cô cũng rất giàu, cô luôn cho rằng, chồng cô nhất định phải toàn tâm toàn ý yêu thương và bảo vệ mình, xem mình như nữ vương mới phải, cô làm sao có thể chấp nhận được chuyện người khác miễn cưỡng đồng ý cưới mình chứ?!
Thật sự không thể tưởng tượng được!
Vì chuyện này mà Du Yến từng ầm ĩ với bố mình suốt một đoạn thời gian dài, nhưng Du Chính Thiên lại lòng dạ sắt đá đem cô gả ra ngoài, cuối cùng hai người không tránh khỏi cãi vã một trận, đó là lần đầu tiên bố con hai người cãi nhau, kết quả là Du Chính Thiên bệnh tim tái phát, nằm viện suốt một tuần liền, Du Yến trong lúc ấy tuy bướng bỉnh, không hiểu chuyện nhưng cô rất yêu bố mình, nhìn thấy bố nằm trên giường bệnh, cô liền mềm lòng đồng ý hôn sự này.
Lần đáp ứng này cũng chính là bắt đầu chuỗi ngày ba người giày vò lẫn nhau.
Mà nay lần nữa quay về, hiểu được khổ tâm của bố, ác cảm đối với Cố Hành Viễn cũng biến mất, Du Yến đột nhiên cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm rất nhiều, đến cả ánh nắng ngoài ô kính, càng nhìn càng cảm thấy rực rỡ.
Tất thảy đều trở nên tươi đẹp hơn.
Lúc trông thấy Du Chính Thiên khỏe mạnh đứng trước mặt mình, Du Yến kích động chạy như bay, sà vào lòng ông, thật lâu không ôm bố khiến vành mắt cô thoáng đỏ lên, vùi đầu lên ngực bố, rất lâu không chịu buông ra.
“Sao vậy? Lớn thế này rồi còn làm nũng ư?” Du Chính Thiên cưng chiều nhìn con gái, tuy miệng chê cười hành động này của cô, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, đôi tay vỗ nhẹ lên lưng Du Yến.
Du Yến lén lút lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu cười nói: “Dạo trước không gặp, con nhớ bố lắm.”
“Vào nhà thôi, thím Lưu làm há cảo thủy tinh con thích ăn nhất đấy.”
Tuy vừa rồi Du Yến ra ngoài có ăn bánh mì nhưng vẫn chưa no, lúc này nghe thấy điểm tâm mình thích, lập tức vui vẻ chạy vào trong, Du Chính Thiên bất đắc dĩ lắc đầu cười, cũng đi theo vào.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ, truyện full Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ