“Chúng ta đi ra ngoài chứ?”
Nhờ vào phước lành của quản trị viên, các chỉ số của cô đã được giấu kín một cách hoàn hảo, nên Seora không hề do dự khi tiến về phía cánh cổng. Trên đường đi, cô nhặt từng món đồ rơi rớt trên sàn.
"Quào, đây đúng là một hầm ngục cấp 3. Nhìn chất lượng mấy viên ma thạch này đi. Cả da người sói nữa? Món này nhất định phải lấy. Tuyệt cả là vời!"
Khuôn mặt Seora giãn ra như thể cô đang khai quật kho báu của riêng mình.
"Nhưng mình không thấy đôi giày đâu cả."
Chiếc áo khoác quấn quanh chân có hơi bất tiện, nhưng cô không muốn đi khắp hang động với đôi chân trần đầy máu của mình, nên cô cứ thế bước thẳng đến cổng.
Hôm nay thực sự là một ngày đầy biến cố.
"Hừm. Mình không thể trả thù Park Jinyong vì phải che giấu cấp bậc S. Thật đáng tiếc."
Cô thậm chí còn không thể công khai thân phận của mình để trừng phạt hắn.
"Mình sẽ báo cáo chuyện này với Giám đốc."
Do Junyoung, người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại có mặt vô cùng tốt bụng, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù hắn thay mình.
Nhưng không lâu sau đó, Seora nhận ra suy nghĩ đó sai lầm đến mức nào.
Nhờ vào cái chết của quái boss, cổng đã được mở ra, cho phép cô an toàn rời đi. Nhưng…
Tại sao công viên, nơi vẫn còn nguyên vẹn trước khi cô vào hầm ngục, lại trở nên hoang tàn thế này?
"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy...?"
Không chỉ có vậy. Ở giữa công viên như đống đổ nát, chỉ có hai người đàn ông còn trụ vững.
Không, chính xác hơn là một người đàn ông đang túm cổ một kẻ to lớn, bê bết máu.
"... Giám đốc?"
Seora nhìn thấy Do Junyoung đang siết chặt cổ Park Jinyong, kẻ lúc này trông không khác gì một đống rác.
"Sao lại...?"
Khuôn mặt cô trở nên cứng đờ.
Do Junyoung, người đứng đầu Văn phòng Quản lý và là thợ săn mạnh thứ hai trong Hiệp hội, là một thợ săn cấp A khá dày dạn kinh nghiệm. Dù mạnh hơn Park Jinyong một chút, cả hai vẫn cùng cấp bậc cơ mà…
Nhưng không hiểu sao, nhìn bộ dạng thê thảm của Park Jinyong, chẳng khác nào hắn đã bị áp đảo hoàn toàn. Không thể nào có sự chênh lệch lớn đến vậy giữa các thợ săn cấp A được.
Như để trả lời câu hỏi của Seora, một thông báo hiện lên.
[Kích hoạt "Danh hiệu — Người được quản trị viên hệ thống chọn". Bạn có thể kiểm tra thông tin của người mà bạn muốn.]
[Thông tin người thức tỉnh]
Tên: Do Junyoung (Cấp S)
Danh hiệu: Chủ nhân của Thánh Kiếm (Cấp S), Kiếm Ma (Cấp S)
Đặc điểm: Giám sát viên chiến đấu
Thực thể ký kết: Nhà Sáng Tạo Thánh Kiếm
Lưu ý đặc biệt: Hiện đang ngụy trang là một Hunter cấp A
"Hộc!"
Seora nuốt nghẹn.
Mình có thể kiểm tra thông tin của người khác sao? Chức năng này chỉ những người đặc biệt trong số các thợ săn mới có… Nếu giờ mình cũng có thể, vậy nghĩa là mình thực sự không bị chơi một vố.
Thật vui khi biết rằng kẻ được lợi ở đây lại chính là mình.
"Giám đốc đã che giấu năng lực thật sự của anh ấy."
Có phải vì mình vừa kiểm tra thông tin của anh ta không? Seora đột nhiên cảm nhận được luồng sức mạnh mạnh mẽ tỏa ra từ Do Junyoung—một thứ sức mạnh mà thật lạ là trước đó cô không hề nhận ra.
Thì ra, đây chính là sức mạnh của một thợ săn cấp S.
"May mà mình đã nhờ quản trị viên che giấu thực lực. Nếu không, với sự thay đổi đột ngột này, chắc chắn giám đốc sẽ nhận ra."
Lựa chọn của mình thực sự rất đúng đắn.
Seora thở phào nhẹ nhõm và chầm chậm tiến lại gần anh.
"Giám đốc."
Do Junyoung, người vẫn đang nhìn Park Jinyong bằng ánh mắt băng giá, lập tức quay phắt lại với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"... Yoon Seora?"
Và ngay giây phút anh nhìn cô với ánh mắt khó tin, Seora đã quyết định cách hành động tiếp theo.
"Giám đốc… T-Tôi vừa mới thoát khỏi hầm ngục ạ…"
Mình sẽ giả là bệnh nhân từ bây giờ.
Seora tiếp tục nói bằng giọng điệu yếu ớt, rồi đột ngột khuỵu xuống, ôm đầu như thể bị choáng váng.
Đây là một màn diễn xuất xuất sắc. Một màn trình diễn ngang tầm với sự thức tỉnh cấp S.
[Quản trị viên: ꒪⌓꒪ ]
Đôi mắt lạnh lùng của giám đốc cũng dễ dàng bị đánh lừa.
"Yoon Seora!"
Do Junyoung, kẻ đáng thương không hề hay biết sự thật về màn diễn vĩ đại, lập tức ném Park Jinyong sang một bên và lao đến chỗ Seora khi cô ngã xuống.
"Cô bị thương rồi…!"
Mình bị thương sao?
Seora, người đang nhập tâm vào vai diễn, tò mò liếc xuống dưới. Cô chỉ đang giả vờ, làm gì có chuyện chảy máu…
Ồ.
"Chuyện gì đã xảy ra trong hầm ngục vậy?"
Ánh mắt Do Junyoung hướng đến chiếc áo khoác đang che đôi chân trần của Seora.
Lớp vải thấm đẫm một chất lỏng đặc quánh. Nhìn vào, ai cũng sẽ nghĩ rằng bàn chân cô có lẽ đã bị xé toạc.
"... Oái."
Seora cảm thấy hơi bối rối. Cô biết mình có dính máu, nhưng không nghĩ rằng nó lại gây ra phản ứng mạnh đến vậy.
Nhưng thực tế, 99% chỗ máu đó là của lũ quái sói. Những con quái mà cô đã tiêu diệt chỉ với một đòn duy nhất bằng vũ khí cấp EX.
Seora cảm thấy có chút có lỗi với Do Junyoung, người đang lo lắng cho cô.
"Không phải máu của tôi đâu. Tôi dính phải trong lúc chạy thôi. Tôi ổn mà."
Để chứng minh, cô kéo áo khoác ra, để lộ đôi chân trắng trẻo với chỉ vài vết xước nhỏ trên lòng bàn chân.
"Thấy chưa? Tôi không sao cả."
Seora mỉm cười dịu dàng. Nhưng đôi môi run rẩy mỏng manh của cô lại toát lên vẻ như thể cô vừa trải qua một cú sốc tinh thần khủng khiếp.