Mạnh Kỳ còn chưa kịp mừng thầm thì đã xụi lơ, từ đắc ý chuyển thành xấu hổ không thôi. Các tiểu sa di (hòa thượng mới xuất gia) ở xung quanh nhìn sang vừa kinh ngạc lại vừa có ý khinh thị. Chỉ có Chân Tuệ Phương A Thất là mải mê nhìn ngắm Kim Thân Phật tượng ở phía trước, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Trong vô thức, Mạnh Kỳ quay đầu về phía Huyền Tàng, không biết hắn có nhìn ra manh mối nào không?
Với bản thân hắn, xấu hổ chỉ là chuyện nhỏ, để bại lộ ra chuyện mình mượn xác đoạt hồn mới thực là đại sự!
Huyền Tàng bộ dáng vẫn tràn đầy âu sầu như trước, cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Kỳ nhìn hắn thì khẽ lắc đầu: “Nam mô a di đà Phật! Mọi sự đều do sư đệ Huyền Khổ quyết định.”
Hắn cũng không ám chỉ mà trực tiếp nói ra.
Ra vậy, hắn chỉ cho là ta nhìn hắn đề cầu xin giúp đỡ mà thôi. Mạnh Kỳ nhờ vậy mà thở ra nhẹ nhõm. Trôi chảy qua được cửa này, chỉ trừ phi cha mẹ và đại thúc của tiểu hài đồng này tìm tới, nếu không tám năm, mười năm qua đi sẽ càng không có ai hoài nghi nữa. Trẻ con vốn dễ dàng quên đi nhiều chuyện của quá khứ.
So với việc này, gia nhập vào Tạp Dịch Viện chỉ là chuyện nhỏ!
May mắn vượt qua được điều mà hắn lo sợ, Mạnh Kỳ cố tạo ra nét mặt ngây ngô như của Chân Tuệ, khỏi để cho lão Huyền Tàng biết được mình kỳ thật không ai oán chút nào.
Vị Huyền Khổ tai to mặt lớn hỏi thăm từng người, lại có thêm mấy hài đồng cùng với Mạnh Kỳ và Chân Tuệ tất cả sáu người gia nhập Tạp Dịch Viện.
Tay phải của hắn nhẹ nhàng gõ thước lên lòng bàn tay nói: “Theo ta đi Tạp Vật viện quy y, nhận tăng bào kinh phật các thứ. Ngày sau chịu khó chịu khổ, không hẳn là sẽ không có cơ hội nhập thể Bồ Đề, Đạt Ma hai viện tu luyện kinh Phật, võ công.”
Nơi đây cũng có Đạt Ma? Mạnh Kỳ hơi sửng sốt, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì thief Huyền Khổ đã bước xuyên qua đám hài đồng hướng ra ngoài điện.
Xung quanh đều là người lạ, Mạnh Kỳ không dám nhiều lời, theo sát sau lưng Huyền Khổ cùng Huyền Tàng hai vị tăng nhân, quẹo vào một sân nhỏ gần đó.
“Các ngươi chưa chính thức nhập môn, chỉ cần cúi lạy Phật Tổ, quy y lưu danh.” Huyền Khổ chỉ vào bồ đoàn trong tiểu Phật đường nói.
“Vâng, Huyền Khổ sư thúc.” Đám trẻ con cùng Chân Đức đồng thanh đáp lại, sau đó từng người một quỳ gối trên bồ đoàn, hướng lên Kim Thân tượng Phật dập đầu.
Đợi tới lúc tất cả hài đồng đã lạy Phật Tổ xong, Huyền Khổ chắp tay trước ngực, gương mặt trang nghiêm hướng về tượng Phật hành lễ, miệng tụng phật hiệu: “Nam mô a di đà Phật!”, rồi đi tới trước mặt một hài đồng, tay phải khẽ vuốt lên đỉnh đầu hắn.
Hài đồng này mái tóc đen nhánh đang dài liền biến thành khô héo, như lá khô rụng đầy đất, không quá hai lần hô hấp liền trở thành tiểu sa di.
“Phiền não tan biến, hồng trần rời xa.” Huyền Khổ trang nghiêm nói. Tiếng nói thuần hậu vang vọng trong Phật đường.
“Đây là võ công gì? Thật quá thần kỳ!” Mạnh Kỳ vưa sợ vừa hưng phấn, sau này mình cũng có cơ hội được học võ công như thế hay sao?
Huyền Khổ lần lượt đi tới trước mặt đám hài đồng, trong miệng chỉ nhắc di nhắc lại một câu như vậy rồi mang tóc của bọn chúng bỏ đi.
Đến phiên Mạnh Kỳ, hắn cúi đầu xuống, mặc niệm Phật hiệu, tiếc thương mái tóc sắp sửa cùng mình cáo biệt.
Bàn tay khẽ vuốt trên đỉnh đầu Mạnh Kỳ, từng đám tóc như lá cây khô bay xuống trước mặt hắn làm hắn có chút đau buồn nhưng vẫn cố kìm nén. Hắn chính là đã từng ở cõi trần chết đi nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xuất gia.
“Phiền não tan biến, hồng trần rời xa.”
Thanh âm Huyền Khổ nghe vang như tiếng khánh, chấn động toàn thân Mạnh Kỳ. Toàn thân hắn run lên, thấy tâm linh cũng nhất thời trở nên trong sạch.
Có thể lúc đó Huyền Khổ rời đi, ‘sự trong sạch’ đó còn chưa biến mất, nhưng tín niệm của Mạnh Kỳ vẫn như cũ kiên định, tương lai nhất định phải hoàn tục!
Sau khi bái Phật quy y, Huyền Khổ lại để cho mấy tăng nhân áo xám mang đám hài đồng trở về phía sau viện nhận lấy các đồ đạc cá nhân của mình: hai bộ tăng bào màu xám, hai cặp giầy tất và bộ Thiếu Lâm giới luật.
“Chờ các ngươi tại Giảng Kinh Viện học chữ, là có thể đọc thuộc lòng giới luật của bản tự rồi. Bây giờ, ta sẽ nói trước đại khái một chút giới luật chủ yếu của bản tự. Một, không được khi sư diệt tổ; hai, không được học trộm võ công khi không được phép; ba, không được sát sinh; bốn, không được uống rượu; năm, cấm ăn mặn; sáu, không được phá sắc giới, …” Huyền Khổ mang những giới luật chủ yếu giảng đi giảng lại vài lần, cuối cùng nghiêm túc nói: “Người vi phạm, nhẹ thì quở trách, nặng thì phế bỏ võ công, trục xuất ra khỏi bản tự”.
Hắn chỉ nói ra hai hình thức xử phạt nhẹ nhất và nặng nhất, còn lại những hình thức khác như: phạt làm lao động, chép kinh, phạt đánh gậy, … thì không nói cụ thể.
Lúc nói hết những điều này, hắn và Huyền Tàng cùng đám tiểu sa di đã ra tới Tạp Vật Viện.
“Bên trong bản tự, tăng chúng giống nhau đều lấy tăng bào màu xám, các tăng nhân viện chấp sự thì lấy màu vàng, tăng bào màu vàng khoác thêm áo cà sa màu đỏ là của Phương Trượng. Các viện thủ tọa cùng Trưởng lão thì…”. Trên đường đi, Huyền Khổ không hề buông lỏng giảng cho đám tiểu sa di về những điều thông thường trong chùa, thẳng tới khi đám người Chân Đức tiến vào Võ Tăng Viện hắn mới trở nên trầm mặc như cũ.
Đoàn người đi càng lâu, chỉ thấy toàn tường vàng và cây xanh thấp thoáng, ít thấy Phật điện. Qua một hồi lâu Mạnh Kỳ mới nhìn thấy một sân nhỏ xưa cũ loang lổ.
“Ai cha, Huyền Khổ sư đệ, Huyền Tàng sư huynh, các người sao tới sớm vậy?” Một tăng nhân to béo cười hì hì chạy ra cửa đón chào, trên người mặc một bộ hoàng y, cổ áo hơi mở, bụng phệ.
Huyền Khổ nhíu mày, cản thận chắp tay trước ngực niệm Phật hiệu: “Nam mô a di đà Phật! Huyền Tâm sư huynh, sao có thể lười biếng như vậy?”
Tăng nhân Huyền Tâm đã sớm quen thuộc với sự nóng nảy của Huyền Khổ, không hề tức giận mà nói: “Ai chà, ngươi để ý vẻ ngoài quá rồi. Đây là đệ tử của Tạp Dịch Viện chúng ta phải không?”
Hắn là không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với Huyền Khổ, trực tiếp chỉ vào Mạnh Kỳ cùng đám người nói.
“Kính xin Huyền Tâm sư huynh an bài.” Huyền Khổ nghiêm trang trả lời.
Lúc này, Huyền Tàng vốn im lặng chợt mở miệng: “Chân Ứng, Chân Quan vẫn còn ở Tạp Dịch Viện sao?”
“Vẫn còn, vẫn còn.” Hòa thượng Huyền Tâm nghi hoặc nói: “Huyền Tàng sư huynh, người hỏi bọn chúng làm gì? Chẳng lẽ muốn thu chúng làm đồ đệ?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn), truyện full Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn) thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)