Ngày hôm sau Hà Cố đã nhận được tài liệu Cố Thanh Bùi gửi tới, trong khi xem, anh cũng gửi tài liệu cho mẹ mình.
Đọc tài liệu cả buổi sáng, thắt lưng anh đau xót, đột nhiên nhớ tới sáng nay chưa thấy Tống Cư Hàn đâu, anh đi ra khỏi thư phòng, mơ hồ nghe được tiếng piano truyền đến từ phòng chơi đàn.
Diện tích căn hộ loft ở trung tâm thành phố của Tống Cư Hàn rất lớn, khoảng hơn 300m2, cả không gian trên lầu đều là chỗ Tống Cư Hàn làm việc, có phòng ghi âm và phòng chơi đàn, thời điểm lắp đặt, những thứ lựa chọn đều là vật liệu cách âm chuyên dụng, cho nên Tống Cư Hàn có động tĩnh gì ở trên lầu, nếu không tập trung tinh thần sẽ không nghe thấy.
Anh nhớ tới bộ dạng đáng thương của Tống Cư Hàn ngày hôm qua, có chút không đành lòng, lấy hai bát canh tôm hùm nóng mới nấu xong từ phòng bếp bưng lên lầu.
Anh đi đến trên lầu, đặt khay xuống đất, vừa định gõ cửa, lại nghe tiếng đàn bên trong có chút cổ quái.
Anh không hiểu âm nhạc, nhưng tiếng đàn này rõ ràng quá mức chậm chạp, tuy rằng tiết tấu đều đúng nhịp, nhưng tuyệt không giống người có kỹ năng đàn chuyên nghiệp như Tống Cư Hàn đánh ra. Trong lòng anh mơ hồ đã nhận ra cái gì, vì thế nhẹ nhàng đẩy cửa.
Tống Cư Hàn đưa lưng về phía anh, bả vai có chút nghiêng lệch, rõ ràng khí lực dồn nhiều hơn sang tay trái, tay phải linh hoạt lướt qua phím đàn đen trắng, nhưng tay trái lại có vẻ hơi cứng ngắc, tốc độ di chuyển không thể so sánh với tay phải, cho nên mới tạo thành thanh âm lúc nhanh lúc chậm, vì để theo tiết tấu tay trái, tay phải cũng cần chậm lại, nên mới khiến Hà Cố nghe thấy như vậy.
Hà Cố khe khẽ nắm tay, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tống Cư Hàn đột nhiên tức giận nâng tay trái, hung hăng nện trên phím đàn, âm thanh to lớn cùng với tiếng đàn lộn xộn, Tống Cư Hàn đau đớn thở gấp, khom lưng ôm lấy cánh tay trái.
"Cư Hàn!" Hà Cố chạy qua vội la lên:"Em dùng sức như vậy làm gì! Xương của em vẫn chưa lành hẳn đâu!" Anh đau lòng ôm cánh tay Tống Cư Hàn, vẻ thất bại trên khuôn mặt mà Tống Cư Hàn chưa kịp thu hồi hung hăng châm vào trái tim anh.
Sau khi sững sờ, Tống Cư Hàn làm bộ không có việc gì cười cười:"Anh vào lúc nào vậy?"
Hà Cố nắm chặt tay hắn, trầm giọng nói:"Em đừng gấp gáp, phục hồi chức năng cần có thời gian."
"Em biết mà, em chỉ tùy tiện thử xem chút thôi." Tống Cư Hàn đứng dậy, "Ồ, canh anh nấu hả, lúc nãy em mới ngửi thấy, thơm quá." Tống Cư Hàn nói rồi liền định đi qua.
Hà Cố ôm chặt hắn, ôm thật mạnh với lực đạo của một người đàn ông:" Chúng ta đã giao hẹn ra sao hả? Trong lòng nghĩ gì đều phải nói ra, em luôn bảo anh cánh tay đã hồi phục, tại sao vẫn gạt anh."
Thân thể Tống Cư Hàn nhất thời cứng ngắc, hắn trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nhũn dần xuống, trở tay ôm lấy Hà Cố, rầu rĩ nói:"Với tính cách của anh, khẳng định sẽ áy náy, em không muốn để anh suy nghĩ nhiều. Em từng nói cho dù cánh tay này tàn phế, chỉ cần anh không có việc gì, em cam tâm tình nguyện, chỉ là không linh hoạt bằng trước kia mà thôi, thật sự chưa thấm vào đâu cả."
Trước mắt Hà Cố hiện lên cảnh tượng cây gậy sắt thô dài hung hăng đập lên cánh tay Tống Cư Hàn, nỗi sợ hãi ấy cả đời này anh đều sẽ không quên, nhưng điều anh nhớ rõ hơn là ánh mắt kiên nghị, mạnh mẽ khi ấy của hắn, làm cho anh thu được cảm giác an toàn cần thiết nhất, có lẽ chính là giây phút đó, anh ý thức được, anh không cô độc trên thế giới này, có người nguyện ý chẳng màng tất cả bảo hộ anh. Anh than nhẹ một tiếng:"Anh tin tay em sẽ hồi phục, bác sĩ cũng nói như vậy, chỉ là cần một ít thời gian, nhưng em không nên tự mình chịu đựng hết thảy những điều ấy, anh biết âm nhạc quan trọng bao nhiêu đối với em."
Tống Cư Hàn nở nụ cười:"Không quan trọng bằng anh."
"Anh và âm nhạc không cần đặt lên bàn cân so sánh, chúng ta đều ở đây."
Vành mắt Tống Cư Hàn thoáng cái có chút ướt át, hắn liếm liếm môi, nhịn không được bật cười, "Một người vợ tốt như anh, em biết đi đâu tìm chứ."
Hà Cố cũng phì cười, dùng sức thụi vào lưng hắn:"Đến uống canh đi, uống xong anh luyện đàn cùng em."
"Em không luyện đâu, cả ngày anh đều chẳng để ý gì tới em, hiện tại khó khăn lắm mới tìm tới đây." Tống Cư Hàn bưng khay đặt lên bàn, "Để em nếm thử."
"Lần đầu anh nấu canh tôm hùm, sao Tiểu Tùng hay làm mấy món ít thấy thế nhỉ."
"Phần lớn đều do người ta tặng." Tống Cư Hàn thử một ngụm, tán thưởng nói, "Ngon thật đấy, lần đầu tiên làm mà đã ngon như thế này, vợ em giỏi nhất."
Hà Cố lườm hắn, cười nói:"Lại nịnh hót chứ gì." Anh cũng múc một thìa, "Ừm, hương vị không tồi, anh tìm cách nấu trên mạng, cho không ít bơ, em đừng uống nhiều, bị Vanessa biết chắc chắn sẽ chê cười đó."
Tống Cư Hàn chẳng hề để ý nói:"Em béo lên à? Đâu có đâu."
"Không có, mà anh hình như béo hơn rồi." Hà Cố sờ sờ bụng, từ sau khi bỏ rèn luyện, cơ bụng đều có điểm lỏng lẻo. Trước khi theo Tống Cư Hàn, anh không có khái niệm gì đối với tập thể hình, sau lại vì để bớt chênh lệch khi đứng bên hắn, anh mới mới bắt đầu học cách để ý ngoại hình chính mình, bởi vì Tống Cư Hàn, anh quả thật lưu lại chút thói quen tốt.
"Ai bảo thế, không béo chút nào cả." Tống Cư Hàn đảo con ngươi, chắc là nhớ đến bản thân trước đây thường xuyên cười nhạo vóc người Hà Cố gầy gò, mặc quần áo quê mùa, "Anh quên lời em từng nói lúc trước à, dù béo em cũng không để ý."
Hà Cố Cười cười:"Anh không muốn phát tướng đâu, ngày mai anh với em cùng chạy buổi sáng."
"Em sợ anh buổi sáng không dậy nổi." Tống Cư Hàn liếm liếm khóe miệng, cười giống như con mèo thoả mãn, "Nhất là nếu buổi tối quá mức "lao lực" thì..."
Hà Cố sợ hắn càng nói càng không biết xấu hổ, vội vã nhét thìa vào miệng hắn:"Ăn của em đi, nói nhiều như vậy."
Tống Cư Hàn cười nhẹ không ngừng.
"Đúng rồi, ngày mai anh đi đánh bóng với Cố tổng."
Nụ cười Tống Cư Hàn cứng lại.
Hà Cố mau chóng bồi thêm một câu:"Em có đi không?"
"Đánh bóng gì?" Tống Cư Hàn không quá cao hứng hỏi.
"Đánh golf."
"Thời tiết xấu thế này còn đánh golf, đầu úng nước chắc."
"Anh ấy có người hẹn, anh vừa hay qua đó bàn chuyện gia nhập cổ phần."
Đọc đầy đủ truyện chữ Nhất Túy Kinh Niên, truyện full Nhất Túy Kinh Niên thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nhất Túy Kinh Niên