Mùa đông, nước Long Khánh năm hai mươi lăm.
Tuyết lớn bay tán loạn, tuyết đọng trên đường lớn thành một lớp tuyết dày, người đi đường giẫm trên nền tuyết trắng, xe kéo kêu vang kẽo kẹt, phố lớn ngõ nhỏ người đi đường không ít, ngựa xe như nước, người đi đường chen chúc.
Tuy rằng tuyết rơi thật sự lớn, nhưng bởi vì cửa ải cuối năm được buông xuống, cho nên thời điểm này đúng là lúc các hộ các gia bận rộn chọn mua đồ tết, trước cửa các cửa hàng lớn, người đến người đi phi thường náo nhiệt.
Từng chiếc xe ngựa chuyên chở hàng tết ở trên đường cái nghiền áp mà đi, trong tuyết lưu lại thật sâu một dấu càng xe cứng cỏi nhợt nhạt.
Bởi vì tuyết đọng quá dày, đường có chút trơn trượt, xe ngựa chở đồ có chút nặng liền đông diêu tây bãi, một đường rêu rao khắp nơi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng phu xe hét lớn một đường rời đi.
“Tránh ra, tránh ra, đừng cản đường.”
Tuy rằng trên đường cái, quản sự của các phủ chọn mua hàng tết bận rộn thành một đoàn, nhưng thời tiết quái quỷ như vậy, cũng là thời điểm tối nhàm chán. Các công tử tiểu thư không thể xuất hành dạo phố săn bắn, tất nhiên là gian nan, ngày như vậy, thư phòng lớn nhất kinh thành Bảo Chi Lâm lại thập phần náo nhiệt, chỗ ngồi nào cũng đều chặt kín người.
Lầu một lầu hai tất cả đều là người, Bảo Chi Lâm là thư phòng nổi danh của Đại Lịch hoàng triều, thư phòng này chứa rất nhiều tàng thư, rất nhiều tàng thư bây giờ không xuất bản nữa, trừ bỏ Bảo Chi Lâm, nơi khác đều không có, cho nên điều này hấp dẫn Bảo Chi Lâm được, sinh ý náo nhiệt, sau nơi này nghiễm nhiên thành nơi các công tử tiểu thư đến xã giao, thành nơi tụ tập của những kẻ quyền thế*.
(*Nguyên văn là xã hội thượng lưu nhưng ở đây là CĐ nếu để nguyên thì k đúng thời đại cho lắm cho nên ta mạn phép đổi)
Phàm là người tiến vào Bảo Chi Lâm, người người đều phải văn tài cao siêu, nếu không dù là người có tiền cũng không thể tùy tiện tiến vào Bảo Chi Lâm.
Mỗi 1 tháng, Bảo Chi Lâm đều tổ chức hội thơ một lần, những kẻ có quyền có thế, phàm là người có tài đều được Bảo Chi Lâm mời đến, mỗi người đều nhận được thiếp mời của Bảo Chi Lâm, công tử tiểu thư không có nhận được thiếp mời của Bảo Chi Lâm, nghiễm nhiên là bất nhập lưu nhân(?_?) của kinh đô Đại Lịch.
Hôm nay là ngày Bảo Chi Lâm tổ chức hội thơ tháng 1 một lần.
Một ngày hội thơ này, Bảo Chi Lâm xuất ra phần thưởng, sắp đặt ba phần thưởng khác nhau. Tất cả mọi người có thể tham gia làm thơ, sau đó mọi người sẽ bình chọn, nhất trí đề cử ra ba bài thơ từ suất sắc nhất, sau đó chủ nhân của bài thơ ấy sẽ nhận được phần thưởng của Bảo Chi Lâm.
Lúc này trong Bảo Chi Lâm thập phần náo nhiệt. Ba người thành một đám, năm người một nhóm xúm lại trò chuyện, đoán đề mục nào có khả năng được đưa ra, rất nhiều người đoán hội thơ hôm nay ra đề tất nhiên có liên quan tới tuyết.
Hiện tại bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, đúng là thời điểm di tình di cảnh, không viết thơ chẳng phải là lãng phí.
Mọi người nói cười náo nhiệt, đột nhiên trước cửa của Bảo Chi Lâm truyền tới động tĩnh liền hấp dẫn đi lực chú ý của bọn họ, tất cả mọi người đều nhìn qua phía trước cửa.
Chỉ thấy trước cửa Bảo Chi Lâm, một người đứng tà tà, từng góc cạnh trên gương mặt rõ ràng, mặt mày cương nghị lập thể nói không nên lời, vẻ mặt bình tĩnh oai phong tựa vào trên khung cửa, miệng ngậm một cây cỏ, nhẹ nhàng nhấm nuốt, một bàn tay ngăn cản mấy người đứng trước, không cho người ngoài cửa tiến vào.
Chỉ nghe hắn lười biếng nói:
“Thái tử điện hạ cũng đến Bảo Chi Lâm, nói như vậy gần đây tài văn chương của điện hạ tiến bộ nhanh? Đến, bản thế tử ra đề mục thi cho ngươi, như thế nào?”
Người ngăn trước cửa Bảo Chi Lâm, chính là thế tử Tần Hạo của Tần vương phủ Đại Lịch.
Tần vương phủ là phủ mang họ Vương duy nhất của Đại Lịch quốc.
Tần vương phủ có vương gia Tần Sở chính là phụ tá đắc lực của hoàng đế, vị Tần vương gia này có long công, lúc trước Hoàng thượng đăng cơ bỏ ra không ít khí lực, không chỉ như thế, Tần vương gia còn là hảo hữu (bạn tốt) của Hoàng thượng, giao tình giữa hai người thập phần tốt, cho nên Tần Hạo chính là niềm vui hoàng đế, hoàng đế thập phần sủng ái hắn, điều này khiến hắn kiêu ngạo ương ngạnh, chính là bá vương một vùng của Đại Lịch, luôn luôn muốn làm gì thì làm, không ai quản được hắn.
Bình thường rất nhiều người nhìn thấy hắn đều đi đường vòng, bởi vì vị Tần thế tử này khi sinh khí tức giận hoàn toàn theo tâm tình.
Khi hắn cao hứng có thể thưởng ngươi những thứ tốt này nọ, mất hứng liền lập tức hung hăng trừng phạt ngươi, cho nên người bình thường chịu không nổi tính tình của vị này.
Không nghĩ tới hôm nay hắn thế nhưng đến đây để trêu đùa Thái tử.
Nếu nói vị Tần vương thế tử này là một nhân vật lợi hại của Đại Lịch, như vậy Thái tử Dung Trăn cùng hắn vừa lúc tương phản.
Thái tử Dung Trăn, đứng hàng thứ chín, mẫu thân đúng là người đang ở Trường Ninh cung, chính phi Hoàng hậu Tưởng thị.
Xuất thân Tưởng thị chính là trưởng nữ Tưởng gia, thế gia có trăm năm thâm niên. Tưởng gia quyền cao chức trọng, trong tay nắm giữ hai mươi vạn binh mã của Đại Lịch.
Năm đó Tưởng quốc công lấy hai mươi vạn binh mã của nhà mình phù trợ hoàng đế đăng cơ thành tân hoàng của Đại Lịch, hoàng đế không phụ Tưởng gia, lập trưởng nữ Tưởng gia thành Hoàng hậu.
Tưởng hoàng hậu cộng dục có hai nhi tử, trưởng tử Dung Trăn, 18 tuổi, thứ tử Dung Ly 7 tuổi.
Dung Trăn đứng hàng thứ thứ chín, Dung Ly đứng hàng thứ mười một.
Dung Trăn xuất thân từ bụng Tưởng hoàng hậu, chính là hoàng tử con vợ cả của Đại Lịch. Xuất thân chính thống, mặc dù nàng đứng hàng thứ thứ chín, nhưng nàng vừa ra đời, hoàng thượng liền hạ chỉ lập nàng thành Thái tử, có thể thấy được Hoàng thượng đối với Tưởng gia vinh sủng, ngưỡng mộ đối với Tưởng hoàng hậu, đối với Thái tử ủy thác cùng kỳ vọng.
Đáng tiếc, Thái tử này lại uổng phí một phen tâm huyết của Hoàng thượng. Thái tử Dung Trăn, thân thể vi phong*, chính là Thái tử tam vô (3 không) của Đại Lịch, không tài không đức vô năng, cố tình tính tình còn nhát gan yếu đuối.
vi phong*: cơn gió nhẹ
Hôm nay Dung Trăn vốn không nghĩ đến Bảo Chi Lâm, cố tình lại bị hai người bạn tốt lôi kéo đến Bảo Chi Lâm, theo lời của hai người bọn họ, nàng đường đường là Thái tử, cho dù văn tài không cao, chẳng lẽ còn có người dám khó dễ đến nàng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nhiếp Quốc Đích Phi, truyện full Nhiếp Quốc Đích Phi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nhiếp Quốc Đích Phi