Phiên ngoại: Tạ Nam Sơ
Ta biết Ngu Tử Khê từ lâu.
Tô Như Thuấn cũng vậy, bất quá là nàng quên mà thôi.
Nam Bắc hai bên chinh chiến không ngừng, mười năm Bắc Triều lại đè ép Nam Triều một lần.
Không chỉ được Nam Triều cắt đất đền tiền, còn làm cho hoàng đế Nam triều đem con mình tới làm con tin.
Đứa nhỏ kia là nuôi dưới gối hoàng hậu, nghe nói là đứa nhỏ được sủng nhất trong hoàng cung, đưa hắn tới có thể thấy được thành ý của Nam triều.
Không thể không nói chiêu này thật sự là hay, Ngu Tử Khê đến đây nửa năm Nam Triều cho tới bấy giờ không có tới một người an ủi hắn, càng đừng nói giữa thảo nguyên muốn có được cái ưu ái gì.
Hắn vốn là Nam Triều muốn diễn cho chúng ta xem.
Kết quả của một lần hoàng đế say rượu, từ trong bụng cung nữ chui ra.
Từ nay về sau ngày tháng Ngu Tử Khê ở Bắc Triều sẽ không thể sống tốt.
Trên người hắn đã bị thử bí thuật của Bắc Triều, sống được đến năm hai mươi lăm tuổi cũng coi như trường thọ.
Ăn không no, mặc không ấm, còn là mục tiêu bắt nạt của mọi người.
Trong cung cũng chỉ có một người ngốc nghếch, hàng ngày đi đưa cơm, đưa thuốc cho Ngu Tử Khê, đó chính là Tô Như Thuấn.
Nói về Tô Như Thuấn, nàng cũng thực sự là một người kỳ lạ.
Nàng và Tô Như Hoa đều là biểu muội của ta.
Chỉ là khác mẫu thân.
Tạ gia chúng ta đã từng có một đôi tỷ muội song sinh danh chấn Bắc Triều, song sinh cũng không có gì ngạc nhiên, kì lạ là song sinh hai người giống nhau như đúc.
Tiền Vương phi, mẫu thân Tô Như Hoa, vào năm Tô Như Hoa ba tuổi đã tạ thế, mà mẫu thân của Tô Như Thuấn sớm đã có người trong lòng, là thanh mai trúc mã.
Nhưng người trong cung lại chia rẽ mối lương duyên, đưa nàng vào cung.
Nhất định là hận lắm.
Cho nên nàng mới có thể đem sự chán ghét đổ lên đứa nhỏ của mình cùng hoàng đế.
Tiểu cô nương một cái mỗi ngày đều đơn độc một mình, nhìn thấy liền khiến người ta đau lòng.
Nhưng trong cung không một ai tiếp cận nàng, Vương phi chán ghét Tô Như Thuấn, đại khái chắc là cảm thấy đây là ngôi mộ cho tình yêu đã chết của chính mình.
Nhưng lại nhịn không được thương nàng, dù sao cũng là cốt nhục rơi xuống trên người mình, cho nên liền đem đủ loại yêu thương này chuyển dời đến người cùng Tô Như Thuấn có bảy phần giống nhau đó là Tô Như Hoa.
Ta cùng các vương tử khác tiến cung đọc sách học chữ, thường bắt gặp thấy Tô Như Thuấn ghé vào bên cửa sổ nhón chân nhìn Vương phi chải đầu cho Tô Như Hoa, ngón tay trắng nõn mềm mại xuyên qua mái tóc đen, bện ra từng kiểu tóc xinh đẹp.
Trong ánh mắt nàng hâm mộ cũng sắp chảy ra, nhưng tuyệt không có nửa phần ghen tị cùng hận ý, giống như không biết này phần yêu thương này vốn địch là thuộc về nàng, tỷ tỷ của nàng có bao nhiêu chán ghét nàng.
Bởi vì không ai dạy nàng yêu là cái gì, tự nhiên cũng không hiểu được hận.
Khi Ngu Tử Khê bị đưa đến, nàng là cao hứng nhất, nàng cảm thấy mình đã tìm được bằng hữu.
Một thứ không ai cần, không thể gặp người trong cung, tiểu hài tử cô đơn chiếc bóng.
Ta cảm thấy thật sự thú vị, hai quái vật vậy mà muốn cùng một chỗ sưởi ấm.
Càng là như vậy ta càng không nhịn được quan sát bọn họ.
Mới đầu Ngu Tử Khê không thích, thậm chí còn chán ghét Tô Như Thuấn.
Một tên ngốc hề hề, đỉnh đầu tóc tai lộn xộn còn cả ngày hắn cười với hắn.
Nhưng khi hắn ý thức được chính mình bị Nam Triều hoàn toàn vứt bỏ, chỉ còn có một tiểu cô nương đối đãi thật lòng với hắn, liền nhịn không được bắt đầu ỷ lại.
Ngu Tử Khê chính mình cũng không phát hiện, hắn luôn vô ý nhìn về phía cửa.
Sau này, liền biến thành hắn đứng ở cửa chờ Tô Như Thuấn, còn muốn làm bộ như chính mình chính là đi ngang qua.
Miệng vết thương trên mặt cứ để ở đó không xử lý, chờ Tô Như Thuấn lại xử lí miệng vết thương.
Ta thấy Ngu Tử Khê thật không biết xấu hổ, trong lòng lại thầm có chút hâm mộ, thậm chí còn có chút đố kỵ.
Chưa có ai lau miệng vết thương cho ta, hỏi ta bôi thuốc có đau không, còn giúp ta thổi thổi.
Bắc Triều thượng võ, nhu nhược như vậy sẽ không được phụ thân yêu thích.
Phụ thân con cái đông, một khi bị người chán ghét, sẽ không có ngày xuất đầu lộ diện.
Cho nên khi đi qua nơi Ngu Tử Khê sống, ta luôn cố ý lãng tránh.
Nhìn không thấy coi như không có gì xảy ra.
Ta mười hai tuổi năm ấy, trong cung đã xảy ra chuyện lớn.
Vương phi tự sát.
Ở Bắc Triều, tự sát là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra, đây là đại bất kính đối với ông trời, chọc giận sẽ bị hạn hán ba năm.
Bắc vương nhanh chóng phong tỏa tin tức.
Hỏi qua Tô Như Hoa mới biết được, Ngu Tử Khê mang nàng chạy rồi.
"Ta thực sự không biết tại ngươi lại quan tâm đến nó như vậy. Cuối cùng nó là người ở lại với mẫu thân ta. Nếu là ta, ta nhất định sẽ không để mẫu thân phải chịu nỗi tủi nhục như thế này", Tô Như Hoa chua chát nói.
Ta im lặng cúi đầu không nói gì.
Phải mất ba ngày người ta mới tìm thấy Tô Như Thuấn.
Chuẩn xác mà nói không phải bị tìm trở về, mà là được đem về.
Dù sao ở Bắc Triều, không ai thích vị Nhị công chúa nhát gan này.
Ngu Tử Khê trên mặt đều là vết máu, nhưng tiểu cô nương trong lòng ngực được bảo vệ rất tốt.
Nàng bình yên ngủ, giống như có được tất cả hạnh phúc trên thế giới.
Ta hướng hắn phất tay, ý bảo hắn đem người giao cho ta.
Ngu Tử Khê không buông tay, ta giơ tay thề với trời rằng sẽ bảo vệ tốt Tô Như Thuấn, hắn mới thả lỏng chút, nặn ra nụ cười khó coi.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nhứ Quả Lan Nhân, truyện full Nhứ Quả Lan Nhân thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nhứ Quả Lan Nhân