*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Mộ Cẩm đã phạm phải một sai lầm.
Vừa rồi, hắn mới chỉ nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Nhị Thập. Hắn quá mức tin tưởng thẩm mỹ của bản mình, lại quên mất Nhị Thập là do hắn bắt được lúc say rượu. Khi đó, ý loạn tình mê, hơi đâu mà để ý lựa chọn dung mạo nữ nhân.
Thập Tứ sống ở đây đã lâu, đối với việc Mộ Cẩm đòi hai người cùng hầu hạ cũng không còn dị nghị. Hơn nữa, nàng nào có nghĩ đến Mộ Cẩm lại chán ghét dung mạo của Nhị Thập.
Thập Tứ ân cần kéo Nhị Thập đi.
Nhị Thập ôm chăn bông không chịu bỏ.
Thập Tứ nhướng mày, tính tình đột nhiên trở nên nóng nảy, ngữ khí cũng lạnh hơn: "Ngươi còn không chịu nhìn tình cảnh của chúng ta. Chính thê của Nhị công tử còn chưa vào đến cửa, đã làm cho hai cái tòa viện mù mịt chướng khí. Chúng ta không thuận theo ý hắn, còn có thể trông cậy vào ai?"
Nhị Thập giương mắt nhìn Thập Tứ.
Thập Tứ ngừng nước mắt, mặt lộ ra tức giận.
Nhị Thập thầm thở dài. Đêm nay vận khí xui xẻo, không hiểu Nhị công tử như thế nào lại nổi lên hứng thú, gọi nàng cùng Thập Tứ đến.
"Còn không mau đi." Thập Tứ đoạt lấy chăn bông, ném trên bàn đá, "Đừng làm cho Nhị công tử chờ lâu."
Nhị Thập lề mề không đi.
Thập Tứ liền kéo cổ tay Nhị Thập. Thập Tứ biết một chút công phu quyền cước, sức lực lại càng lớn.
Rơi vào đường cùng, Nhị Thập bị bắt chạy đến hướng phòng của Thập Tứ.
Mộ Cẩm ở bên trong rảnh rồi ngồi chơi, tiện ngồi phẩm trà thượng đẳng. Nhìn thấy Thập Tứ tràn ngập vui vẻ tiến vào, hắn tươi cười một cái, lại tiếp tục quét mắt về phía sau, xuân ý chợt tan biến.
Thập tứ kéo cái theo cái nữ nhân kia, nét mặt ẩn giấu sự không tình nguyện. Nếu như là thứ tuyệt sắc khuynh thành, dù nàng có ủy khuất không chịu, cũng làm người ta cảm thấy thương tâm. Cơ mà cái dáng vẻ bình thường này, rồi thêm cái ánh mắt như khúc gỗ. Hắn hoài nghi liệu đây có phải là nha hoàn trong phủ.
Tầm mắt hắn dời xuống.
Bên hông Nhị Thập có đeo một thẻ bài - chứng minh đây đích thị là nữ nhân của hắn. Cái nhan sắc bình thường như vậy, làm thế nào vào được, hắn hoàn toàn đã quên.
Mộ Cẩm chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Thập Tứ cảm thấy thần sắc hắn có chút không ổn, lại không tìm ra được nguyên do. Nàng vặn vặn nút áo, nũng nịu cười nói: "Nhị công tử, sắc trời đã tối, chớ để uổng phí một đêm đẹp thế này."
Nhị Thập cúi đầu. Mặt trời vừa mới xuống núi, ở đâu ra mà trời đã tối. Nói xong, chỉ sợ thể lực của Nhị công tử cũng không chống đỡ được đến lúc đêm đẹp.
Mộ Cẩm lần nữa nhìn về phía Nhị Thập, tâm tình tốt đẹp như trầm xuống. Hắn yêu thích mỹ nhân, nạp cưới thị thiếp đều là nhan sắc chim sa cá lặn. Thế mà cái đứa nha hoàn trời đánh này không biết ở đâu ra, được treo thẻ bài nhị thập.
Cực kỳ mất hứng.
Vì vậy, bỏ lại chén trà, hắn vung tay áo mà đi.
Thập Tứ đông cứng lại chỗ, cảm giác không thể hiểu nổi. Rõ ràng một khắc trước, Nhị công tử còn quyến rũ nàng, sao trong chớp mắt lại không thế nữa?
Nhị Thập âm thầm thở nhẹ ra. Lúc nàng vừa mới vào Yểm Nhật Lâu, nữ nhân ở đây đều không thích nàng. Thập Ngũ cùng Thập Nhất cố tình đem việc hầu hạ Nhị công tử thêu dệt nhằm khiến Nhị Thập thương tâm.
Nhị Thập đương nhiên không thương tâm, mà ngược lại, còn hi vọng Mộ Cẩm đừng đến gian phòng của nàng.
Nhị công tử lớn lên là ngọc thụ lâm phong, ấy vậy mà lại lãng phí, chỉ sợ cái thân thể kia đã sớm bị dùng hết rồi.
(*Ngọc thụ lâm phong: Miêu tả cốt cách thanh tao, có chút phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh của nam tử.)
- ---
Buổi trưa ngày hôm sau, Thập Tứ lại cãi nhau với Tiểu Lục của Hoa Uyển. Nguyên nhân là Mộ Cẩm ngày hôm qua sau khi bỏ mặc Thập Tứ và Nhị Thập đã tìm Tiểu Lục dành cả đêm.
Tiểu Lục cãi không thắng được liền khóc.
Tiểu Thập ở bên cạnh xem cuộc vui lại vô ý ngã vào ao sen.
Trong chốc lát, Hoa Uyển lại náo loạn hết cả lên.
Thập Tứ thoát thân thành công.
Mấy ngày gần đây, Thập Ngũ để lộ sắc mặt vui mừng, nàng được thị tẩm bên trong Băng Sơn Cư vài buổi tối, rõ ràng đã làm cho Mộ Cẩm hài lòng.
Đồng thời, Tô Yến Tinh coi nàng như cái đinh trong mắt.
Thập Ngũ ngày đó ở Trạch Lâu, lại bị nãi nương của Tô Yến Tinh hãm hại. Nãi nương trực tiếp tát vào mặt. Thập Ngũ đương nhiên không chịu, vung tay tát trả, sau đó lại bị mấy nha hoàn dồn dập tới tấp vả vào miệng.
(*Nãi nương: Bà vú, vú em.)
Khi trở về, mặt nàng sưng nghiêm trọng, Thập Tứ là người đầu tiên trông thấy.
Thập Tứ lúc đầu sững sờ, sau đó liền bật cười, châm chọc nói: "Đây không phải là Thập Ngũ sắp bay lên được đầu cành cao hay sao? Như thế nào? Đắc tội Nhị công tử rồi hả?"
Thập Ngũ oán hận trừng mắt nhìn Thập Tứ: "Ngươi nhìn có vẻ hả hê quá nhỉ, đừng tưởng là ta không biết, Nhị công tử đã ba tháng nay không có tìm ngươi rồi."
"Hừ." Thập Tứ nhướng mày, "Mấy ngày trước Nhị công tử đã tiến vào phòng của ta."
"Lại nói đùa." Thập Ngũ khi nói chuyện kéo căng hai má bị thương, đau đến chảy nước mắt, ngoài miệng lại cậy mạnh: "Nhị công tử là không quen nhìn cái thói đàn bà chua ngoa của ngươi, mới quay đầu rời đi đó."
Thập Tứ nóng nảy đạp một cước vào bàn đá, "Ngươi còn dám nói câu nữa, ta liền xé miệng ngươi."
"Có bản lĩnh thì đến đây." Thập Ngũ đang một bụng ức chế, tiến lên kéo Thập Tứ.
Thập Tứ mất thăng bằng, ngã xuống.
Hai người đánh nhau thành một khối.
Đợi lúc sau những người khác đến kéo ra, quần áo của cả hai đã rách mất mấy chỗ.
Thập Ngũ nằm sấp khóc lớn.
Thập Tứ mặt lạnh ngồi một bên.
Nhị Thập nhìn qua cái sân này. Đây toàn là những nữ nhân, mỗi ngày đều vì một nam nhân như Mộ Cẩm mà sứt đầu mẻ trán. Hiện tại, các nàng vẫn còn đang trong thời kỳ thanh xuân mơn mởn, rồi khi đến tuổi xế chiều, các nàng chỉ có thể héo rũ tại nơi này, trông chờ một nam nhân vĩnh viễn không thèm đến nữa.
Thật vất vả để an ủi cả Thập Tứ cùng Thập Ngũ.
Nhị Thập ngồi bên ngoài vườn thêu thùa. Nàng đã nghĩ kỹ, chỉ cần có cơ hội rời khỏi Mộ phủ, nàng chắc chắn phải nắm lấy. Sau khi ra ngoài, cần một nghề để sinh sống, cho nên nhân lúc này, nàng đã sớm thêu thùa một chút khăn lụa.
- ---
Hôn sự cùng Tô Yến Tinh, Mộ Cẩm không quá để tâm.
Tô Yến Tinh cũng là đại mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành, thế nhưng, hắn chỉ tốn có mấy ngày ngắn ngủi để chinh phục nàng. Sau khi xong lại không thấy thú vị nữa.
Nhưng mà, hắn cũng làm đủ trò. Cầu hôn, sính lễ, đều là tràn đầy thành ý.
Mộ Cẩm đi theo hướng Trạch Lâu ra ngoài, đi Hoa Uyển dạo một vòng.
Bên trong Hoa Uyển, Tiểu Lục, Tiểu Cửu đều hướng hắn kể khổ, nói là Thập Tứ nhiều lần đến gây loạn.
Mộ Cẩm chỉ cười khẽ, từ chối cho ý kiến. Các nữ nhân tranh sủng, hắn chỉ để bọn họ tùy ý tranh đấu. Các nàng đơn giản là vì muốn đạt được sủng hạnh của hắn. Hắn hưởng thụ cái điều này.
Lúc trở về, Mộ Cẩm đi Yểm Nhật Lâu, liếc mắt một cái, liền thấy Nhị Thập đang chuyên tâm thêu thùa trong sân. Ánh mắt hắn lạnh lẽo.
Dung mạo của nữ nhân này chính là bại bút trong lịch sử nạp thiếp của hắn.
(*Bại bút: Nét bút hỏng.)
Nhị Thập cảm giác có một trận lạnh lẽo ở sống lưng, dưới tay có chút run run, hướng kim chệch đi. Nàng không dám quay đầu lại.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nhượng Xuân Quang, truyện full Nhượng Xuân Quang thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nhượng Xuân Quang