“Mọi thứ ổn cả rồi chứ, Mizari?”

“Không có vấn đề gì cả, thưa thầy. Em cảm thấy bình thản hơn mọi khi khá nhiều.”

“Nếu vậy thì được. Em dù sao cũng đã cố gắng hết mình trong suốt một tuần qua mà. Hôm nay chính là ngày em đánh bại cậu ta với tất cả những thành quả đạt được!”

Khoảng thời gian một tuần kể từ khi Verber thánh đấu Mizari trôi qua nhanh như một cơn gió.

Cả hai đấu sĩ đều đã có mặt tại khu luyện tập,

cùng với Yugo và nhóm bạn của mình đến để tận mắt theo dõi trận đấu

Verber cũng đem theo hai người bạn của mình đến, với một nụ cười tràn đầy sự tự tin hiện rõ trên gương mặt của gã.

Gã tiếp cận Yugo và những người khác, với nụ cười hiện rõ vẻ tự tin và sự khinh thường hướng về phía Mizari, rồi gã cất lời.

“Khá khen cho mày vì đã đến đây thay vì cụp đuôi bỏ trốn. Nhưng mày vẫn là một con ngốc, Mizari ạ, vì dám cả gan vác xác đến đây dẫu biết rằng sẽ bị tao dần cho một trận. Đừng có mà thù ghét gì tao nếu mày bị thương nhé, Mizari.”

“. . . . . .”

Mizari dửng dưng trước những lời khiêu khích rẻ tiền của Verber, liếc nhìn gã một cách lạnh lùng rồi nhanh chóng quay mặt đi.

“Chậc”, Verber tặc lưỡi khó chịu, rồi gã quay lại chỗ đám bạn của mình.

“. . . Em thật sự không nói dối về việc cảm thấy bình thản nhỉ.”

“Yugo-sensei, như thầy đã nói, đây chính là lúc để em cho mọi người thấy thành quả đạt được mà. Em sẽ gạt bỏ mọi hận thù cá nhân qua một bên

và chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình.”

Yugo lặng lẽ gật đầu.

Nỗi bất an và lo lắng gặm nhấm tinh thần Mizari cách đây một tuần giờ đã hoàn toàn biến mất, khi nhóm bạn hết mình cỗ vũ cô gái.

“Đừng lo. Với Mizari hiện tại, cậu chắc chắn sẽ thắng mà!”

“Dù chỉ là khoảng thời gian một tuần thôi, nhưng nó vẫn là một tuần đấy. Bọn này biết cậu đã nỗ lực đến nhường nào mà. Việc còn là tỏa sáng trước mắt lũ hạ đẳng đó.”

“Tôi đã hiệu chỉnh đủ thứ cho món ma cụ đó rồi đấy. Dù chỉ là những chỉnh sửa nhỏ, nhưng với một ma pháp hiệp sĩ tài giỏi như cậu, cậu chắc chắn sẽ tận dụng được hết tiềm năng của chúng. Tự hào lên đi, Mizari.”