Xeẹẹt, xeẹẹt! Tại mộng giới, một âm thanh kì lạ đánh thức tôi, làm tôi lẩm bẩm thành tiếng. Tôi ngồi dậy và… A, Marie đang ôm tôi này. Nhờ ra đêm qua cô ấy đã đọc sách cho mình nghe, tôi quyết định để cô ấy ngủ thêm một chút.
Khẽ khàng, tôi đẩy tay cô ấy sang một bên và lắng nghe những âm thanh đang vọng tới từ trong bóng tối.
“Tất cả… rút lu… Xeeẹẹt!” Âm thanh đó tiếp tục vang lên, xen lẫn giọng của một người đàn ông. Nhìn theo ánh sáng yếu ớt, tôi quay lại và phát hiện nguồn âm thanh phát ra từ Ma Cụ đang nằm trên bàn.
À, là kết nối liên lạc.
Dựa theo thời gian mà cả nhóm thiếp đi ở Nhật Bản, hẳn bây giờ là bảy giờ sáng hoặc tầm đó.
Ma cụ tiếp tục phát ra tiếng nhiễu trắng, mặc dù vẫn còn khá sớm. Chúng tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ dưới tầng hai, các bức tường hẳn đã phản xạ lại sóng vô tuyến hay bất kể thứ gì mà thứ này sử dụng. Tôi thực sự không kiết nó hoạt động ra sao, nên đó chỉ là suy đoán của tôi.
Tôi gãi đầu trong bóng tối để rồi khi quay sang bên thì thấy ánh sáng đang le lói hắt ra từ khoảng trống bên dưới cánh cửa. Phía bên kia sáng như vậy, có lẽ ai đó đang cầm nguồn sáng đi ngang qua.
Tôi đứng dậy, lần theo tường tiến ra phía cửa và mở nó ra. Ở đó, tôi thấy một đám đông đang cầm những vật trông như đèn lồng.
“…Hả?” Tôi ngạc nhiên kêu lên, nhưng họ cũng tròn mắt bất ngờ trước sự xuất hiện bất ngờ của một gương mặt trông còn đang ngái ngủ. Tôi nhìn chằm chằm những người đàn ông cầm đèn lồng, các bánh răng trong bộ não còn đang mơ màng của tôi bắt đầu hoạt động.
Dựa theo hướng mà họ đang đi, có lẽ những người này đang quay trở ra lối vào. Câu “rút lu” tôi nghe được khi trước hẳn là một lệnh rút lui. Tôi dụi mắt và nhìn xung quanh, thế rồi một giọng nói gọi tôi.
“Hở? Chú đang làm gì ở đây vậy?”
“A, anh Zera, xin chào. Oáp… Buổi sáng tốt lành.” Tôi vừa chào vừa cố nén lại tiếng gáp, và Zera, đội trưởng Đội Huyết thạch, nhún vai với vẻ bực bội. Anh ta là một người đàn ông tóc đen, cao lớn mà chúng tôi đã cứu trong nhiệm vụ cứu hộ cách đây khoảng một tháng. Kể từ đó, hai bên thường xuyên trao đổi với nhau như thế này.
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó tựa vào tôi từ phía sau. Mariabelle cuối cùng đã dậy và lảo đảo đi về phía này. Cô ấy hẳn vẫn đang ngái ngủ và đặt cằm lên vai tôi để giữ thăng bằng, rồi ngáp một cái thật lớn.
“Aha, bên nhóc có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ. Nhanh lên và chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ tạm thời rút lui để củng cố lực lượng.” Trước thông báo đột ngột ấy, hai đứa chúng tôi ngơ ngác nghiêng đầu thắc mắc.
Có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra trong khi chúng tôi vắng mặt.
Các đội thảo phạt đều là những thành viên ưu tú, nhưng họ đã gặp phải khó khăn ở tầng thứ hai, sức lực và tinh thần của họ đã dần cạn kiệt. Dù muốn vượt qua tầng đó càng sớm càng tốt, nhưng các nỗ lực ngày càng trở nên kém hiệu quả. Đó là lí do tại sao tất cả đi tới quyết định tạm thời rút lui để phục hồi sức lực.
Sau khi thu dọn đồ đạc và rời khỏi căn phòng, chúng tôi đi cùng Zera trong khi anh ấy thuật lại cho cả hai nghe những gì đang xảy ra.
“Hừm, vậy là chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng công phá tầng một muộn như này sao?”
“Ôi, đừng nói vậy chứ. Cũng cần có lí do để giải lao công khai mà.” Anh ta vỗ mạnh lên vai tôi, khiến mắt tôi mở lớn vì tác động. Nhìn quanh, tôi cũng hiểu được quan điểm của anh ta. Chúng tôi đang đi giữa một đám đông trong đó ai cũng đều đang tiến lên trên, nhưng nhiều trong số họ đang mang vẻ mặt mệt mỏi. Rõ ràng là họ cần nghỉ ngơi.
Thảo phạt mê cung là một công việc cực kỳ vất vả đòi hỏi phải thám hiểm liên tục trong suốt mộ thời gian dài. Người ta khó có thể lơ là cảnh giác khi nghe thấy những tiếng ai đó la hét vọng lại từ đằng xa.
Khi chúng tôi trò chuyện, tôi cảm nhận được một ánh nhìn đầy hoài nghi từ phía sau. Quay lại, tôi thấy Marie đang nhìn mình với vẻ mặt bực tức, một vài quang tinh linh lơ lửng theo sát phía sau.
“Ồ, cậu làm như thể mê cung khắc nghiệt, kinh khủng và đáng sợ lắm ấy.” Thực ra, mọi chuyện đối với chúng tôi cũng không quá khó khăn. Cả hai chỉ đơn giản là lang thang trong thế giới trong mơ này để vui chơi mà thôi. Hơn nữa, cuộc thảo phạt này không phải nghĩa vụ của chúng tôi, và thật sự thì hai đứa hoàn toàn có thể lựa chọn rút lui bất cứ lúc nào nếu muốn. Nhưng trước khi kịp nhận ra, tôi lại đang nói điều hoàn toàn ngược lại.
“Ừ, thật đáng kinh ngạc là một mê cung từ tận thời cổ đại hiếm có như thế này vẫn còn tồn tại. Theo những gì tớ thấy, nó có vẻ được trang bị hệ thống lưu thông không khí và công nghệ tự sửa chữa đặc biệt. Quái vật cũng thuộc hàng hạng nhất. Mê cung này thật tuyệt vời.” Tôi không chắc liệu họ có hiểu không, nhưng tôi đã chu du khắp lục địa chỉ để tìm được một nơi như thế này. Chiến đấu với quái vật mạnh mẽ, tìm kho báu, và dần dần cải thiện sức mạnh của bản thân… Nói không ngoa đây là một phép màu khi tôi có thể tới một nơi như thế này. Thật sự quá tuyệt vời. Tôi nhiệt tình giải thích như vậy, nhưng Marie đưa cho Zera một ánh nhìn sắc lẻm như thể muốn nói, “Thấy chưa?”
Gì cooơ? Nhưng cậu cũng tận hưởng điều đó mà, Marie…
“Anh nghĩ anh bắt đầu hiểu được cậu nhóc này rồi,” Zera nói.
“Đúng vậy, cậu ta chỉ đơn giản là như vậy đấy. Nhưng đừng ko lắng; sau khi ra khỏi mê cung cậu ấy sẽ trở lại làm người bình thường ngay thôi.”
“…”
Vì lí do nào đó, tôi cảm thấy khá cô đơn dù đang là một thành viên của đôi thảo phạt. Mà khoan, chẳng phải khi trước Marie mới là người thúc giục mình tới mê cung sao?
Tôi định nói như vậy, nhưng Marie nhanh chóng chặn lời tôi.
“Nhìn kìa, chúng ta gần lên đến mặt đất rồi. Ưmm, cũng một thời gian rồi mới được nhìn thấy ánh mặt trời. Sảng khoái quá. Háo hức quá đi.” Nghe cô ấy chẳng hề có vẻ gì là hòa hứng, nhưng cũng có thể chỉ là do tôi tưởng tượng. Tôi nhìn theo hướng nàng Elf chỉ thì thấy một nguồn sáng mờ nhạt chiếu xuống từ chỗ trên cùng của lối đi xoắn ốc. Xung quanh, đèn lồng và đuốc dần được tắt đi, và các tinh linh ánh sáng tháp tùng chúng tôi cũng vẫy tay chào tạm biệt và biến mất.
Hai đứa đã rất mong chờ được trở lại mê cung cổ đại, nhưng chúng tôi không ngờ cuộc thảo phạt lại bị tạm dừng ngay khi vừa quay về. Nhưng nếu tôi tỏ ra thất vọng bây giờ thì nàng Elf sẽ lại trêu trọc tôi nữa mất. Và cứ vậy, chúng tôi tiếp tục tiến lên mặt đất.
Bầu trời phía trên là một màu trắng tinh khôi.
Không khí trong lành tràn tới, lấy lan can làm điểm tựa, tôi kéo mình lên và bước ra ngoài, và không còn trần nhà nào trên đầu chúng tôi nữa. Tôi vươn vai, cảm thấy thật sảng khoái, và Marie cùng những người khác cũng làm điều tương tự.
“Aa, tớ cảm thấy tràn đầy sức sống. Thật tuyệt khi được trở lại bên ngoài. Nhìn xem, trời hôm nay nhiều mây chưa kìa. Tớ tự hỏi không biết liệu Arilai đã sắp vào mùa mưa chưa.”
“Hình như là vậy. Nắng đã dịu đi nhiều, tớ nghĩ sắp tới sẽ mưa nhiều đấy.” Hít một hơi không khí phảng phất mùi ẩm ướt, tôi lần nữa ngước nhìn bầu trời.
Sẽ sớm có mưa, khiến hạt giống nảy nở khắp nơi, và cây cối sẽ phát triển ở những nơi bên ngoài ốc đảo trong vòng vài ngày. Mùa mưa rất quý giá ở các vùng sa mạc, và tôi đoán phản ứng của người dân nơi đây với mùa mưa hẳn sẽ rất khác so với ở Nhật.
Tôi để ý thấy Zara cũng đang đăm đăm nhìn chằm chằm nên lên tiếng.
“Chúng ta đã cắm rễ trong đó cả tháng trời rồi. Hẳn là ai cũng cần nghỉ ngơi, nếu không sức khỏe của tất cả sẽ đều bị ảnh hưởng mất.”
“Ừ, nhưng thành thật mà nói, anh không thích ngồi không quá lâu, nếu không sẽ dần trở nên yếu ớt. Mà hai đứa đến từ một đất nước khác, đúng không? Cả hai có định ở lại đâu khi quay về Arilai không?” Marie, con mèo đen và tôi cố gắng nghĩ ra một câu trả lời. À, lúc trước tối quá nên không thấy, nhưng con mèo sử ma cũng đồng hành cùng chúng tôi ở thế giời này. Chúng tôi có thể triệu hồi nó bằng cách sử dụng chiếc vòng ở cả Nhật Bản và mộng giới.
Marie có vẻ nhớ ra gì đó và lên tiếng.
“Sao chúng ta không đến xưởng của Mewi? Nơi đó hẳn có nhiều phòng trống. Tớ nghĩ cậu bé sẽ không phiền cho chúng ta ở lại đó một thời gian đâu.”
“A, cậu nói đúng. Chút nữa chúng ta sẽ qua đó.” Lần cuối khi tới thăm xưởng của Mewi, nó để lại cho chúng tôi ấn tượng nơi đó quá lớn cho một người sống một mình. Chúng tôi nghĩ rằng cậu bé sẽ sẵn lòng cho cả nhóm ở lại, và Zera gật đầu khi nghe giải thích như vậy.
“Hiểu rồi. Cứ đến tìm anh nếu bên đó có vấn đề. Anh có thể để mấy người khách ở lại, không vấn đề gì. Chà, đến lúc phải đi rồi.” Cả đoàn có vẻ đã lên tới mặt đất, mệnh lệnh bắt đầu được đưa ra và họ bắt đầu di chuyển. Điểm đến của chúng tôi nằm xa hơn rất nhiều những cồn cát ngoài kia, thế nên cũng chẳng trách được Marie khi cô ấy đánh tiếng thở dài.
“Em có vẻ không được vui, dù chúng ta sắp được nghỉ ngơi nhỉ, Marabelle.”
“A, Doula! Xin lỗi nếu tôi có biểu cảm như vậy.” Doula, người phụ nữ với mái tóc đỏ dài ngang lưng, xuất hiện đi cùng chúng tôi từ lúc nào không hay. Chúng tôi đã giải cứu cô ấy cùng với Zera trong nhiệm vụ cứu hộ gần đây.
Một cơn gió nhẹ thổi từ hướng đông tới, lay động mái tóc rực lửa của cô ấy. Cô hướng đôi mắt màu thép về phía tôi.
“Xin chào, Quý ngài Ngái ngủ. Khi nào thì Đội Thạch anh tím mới thức dậy vậy?”
“Hả? Trông tôi vẫn còn ngái ngủ lắm sao?” Mọi người đều gật đầu, và rồi bật cười vui vẻ.
Thỉnh thoảng ở trong một đội lớn như này kể ra cũng vui. Khi mới đến chỉ có ba người bọn tôi, nhưng giờ mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Vượt qua những đồi cát cùng những người bạn đồng hành sôi nổi và vui vẻ như thế này có lẽ không quá tệ, tôi nghĩ.
Và, nhân tiện, Đội Thạch anh tím sẽ thức giấc khi Wridra trở lại vào thứ năm tuần này.
+ + + + + + + + + +
Khi đã không còn sự hiện diện của con người, mê cung cổ đại trở lại bầu không khí vốn có của nó. Chỉ còn hoàn toàn là sự tĩnh lặng và một áp lực khó thể diễn tả thành lời, giống như ai đó đã qua đời đâu đây. Mọi giác quan của con người đều gào lên rằng đây không đơn giản chỉ là tàn tích đã mục nát từ lâu.
Ngay khi tầng thứ nhất được công phá, sở chỉ huy của đội thảo phạt đã được chuyển vào hội trường này. Những đống khẩu phần dã chiến và trang bị đã được chuẩn bị sẵn ở đó, cùng với cơ số những căn lều để ngủ. Nơi này nhiều đồ đến nỗi hầu như không còn chỗ để đứng. Bất chợt, tiếng giày nghiến trên sàn vang lên.
Ông lão vừa vuốt chòm râu trắng của mình vừa quan sát xung quanh là một pháp sư lừng danh, đồng thời cũng là người điều phối thông tin giữa tất cả các đội. Ông đã tạo dựng tên tuổi của mình qua vô số cuộc chiến và chiến dịch thảo phạt từ rất lâu, nhưng giờ đầy, khi đã có tuổi, ông lùi về sau đảm nhận vai trò hỗ trợ.
“Có gì đó không đúng ở đây.” Hakam, giám sát của cuộc thảo phạt, đứng dậy phía sau ông. Anh ta có một thân hình to lớn, cơ bắp ấn tượng với làn da rám nắng. Người pháp sư già gật đầu, nét mặt không đổi trước lời nhận xét đột ngột vừa rồi.
“Đúng vậy. Nó có vẻ khá tận hưởng việc cản đường chúng ta.”
“Tôi từng nghĩ đó là bọn cướp được báo cáo khi trước, nhưng có gì đó mờ ám,” Hakam đáp lại. Đúng thế, có gì đó không đúng. Một nhóm nào đó đã nhúng tay vào mê cung từ khá lâu, và bằng cách nào đó né tránh được con mắt tinh tường của vị pháp sư. Điều này không giống như hành động của lũ trộm cướp thông thường, cả việc chúng ẩn nấp trong này cả một tháng cũng kì lạ không kém.
Những sự cố bí ẩn thường xuyên xảy ra, từ những cánh cửa bị gài bẫy cho tới những cuộc phục kích có vẻ được tính toán từ trước của quái vật, đến cả những cuộc tấn công thù địch bằng ma thuật tầm xa đầy thù địch xuất hiện giữa trận chiến. Vấn đền lớn nhất là ảnh hưởng của chúng tới tinh thần của đội thảo phạt. Từng chút một, kế hoạch ban đầu của họ đang dần bị đẩy lui lại.
“Liệu đã có ai hỗ trợ chúng? Hay…”
“Có điều gì đó đang xảy ra. Đây là một mê cung, nhưng nó đang bốc mùi máu tanh quen thuộc của chiến trường.” Tất cả đang phải chật vật để tìm cách đối phó với con trùm bất tử của tầng hai, Shirley. Ngay cả với sức mạnh của các linh mục, họ cũng không thể gây ra quá nhiều sát thương cho nó, và ngay cả khi kết liễu được, con trùm chỉ đơn giản là xuất hiện lại ở nơi nào đó khác.
Giữa những thế lực bí ẩn và con trùm bất tử, còn nhiều vấn đề khác khiến họ bận tâm.
Và đó chưa phải là tất cả.
“Chỉ thị từ hoàng tộc. Chúng ta phải hợp nhất tất cả lực lượng của các phe phái.” Hakam lừ mắt nhìn, ngầm cảnh báo người pháp sư già đừng phàn nàn. Ông lão cũng biết bản thân Hakam đã cố gắng rất nhiều để phản đối thượng cấp, nên không nói gì thêm. Giám sát viên thở dài và tiếp tục.
+ + + + + + + + + +
“Aja, bản thân tôi chẳng có niềm tin vào đám mạo hiểm giả. Tôi không thể dụa vào những kẻ không bao giờ chịu động tay động chân nếu chưa được đảm bảo an toàn và tiền bạc.” Hakam ẩn ý rằng anh thà tự thân vận động còn hơn phải chuẩn bị mấy thứ phiền phức như vậy, và ông lão tóc bạc gật đầu đồng tình. Tham gia vào cuộc thảo phạt là một chuyện, nhưng đặt việc giám sát và bảo vệ cả đội lên trên những trách nhiệm khác đơn giản là điều ngớ ngẩn.
Hakam có thể là kiểu người bảo thủ, nhưng anh coi trọng lòng tin hơn tất cả. Kết quả của những trận chiến được quyết định bởi sự quyết tâm của những người chiến đấu, những kẻ lười biếng chỉ làm cản trở họ. Anh tin rằng điều này không chỉ đúng trong chiến đấu, mà cả với mê cung. Những người có đủ can đảm đứng lên chiến đấu vì đất nước của họ thay vì sợ hãi lùi bước, là những chiến binh mà Kakam quý trọng. Người pháp sư già im lặng lắng nghe, rồi đưa tay lên vuốt bộ râu trắng và lẩm bẩm.
“Hừmm. Vậy thì có lẽ ta nên nghỉ ngơi một chút và đưa vào lực lượng chiến đấu mới.”
“Hửm? À, ông đang nói đến thứ ông đã nhắc đến khi trước. Ông nghĩ điều đó sẽ xảy ra sao?” Đáp lại, ông lão đưa tay vào túi áo trong, tạo ra tiếng kim loại leng keng. Rồi, ông mở bàn tay nhăn nheo của mình ra, và hiện ra là một viên đá quý lớn tỏa ánh sáng mờ ảo. Đó là một viên Ma Thạch lẽ ra đã biến mất từ lâu.
“Ai biết được? Ai đó đã xóa các ghi chép kỹ lưỡng tới nỗi ta không thể nói liệu nó có bị cấm hay không. Nhưng đó là vấn đề của ta. Cậu chỉ cần ngồi đó và theo dõi thôi.” Ông lão đầy thách thức, và Hakam thở dài. Dù tốt hay xấu, ông già này thường nghĩ ra mấy ý tưởng nằm ngoài lẽ thường. Ông cũng không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với hoàng tộc mà không hề che giấu. Có khả năng chuyện này sẽ trở nên rắc rối hơn cả việc tiếp nhận lực lượng chiến đấu của từng phe phái, nhưng Hakam không phản đối gì thêm.
Mê cung cổ đại đầy rẫy những bí ẩn, từ những kẻ phản loạn, Ma Thạch, cho đến con trùm tầng bất tử. Duy có một thứ là rõ ràng: lần rút lui tạm thời này không đơn giản chỉ để nghỉ ngơi. Cho đến giờ Hakam vẫn luôn giữ ánh mắt trông như của diều hâu, nhưng vẻ mặt của anh đã dịu đi khi anh bắt đầu thả lỏng trong thời gian tạm nghỉ. Anh đưa tay lên gãi đầu.
“Nghĩ kỹ lại, điều tích cực duy nhất trong toàn bộ chuyện này là chúng ta đã thiết lập được căn cứ ở tầng thứ nhất trước khi mùa mưa bắt đầu.”
“Công nhận. Nếu được thì tôi không muốn bị dính mưa tới ướt nhẹp đâu.” Cả hai cười lớn, để lộ ra hàm rắng. Họ đã không cười như vậy kể từ khi những đứa trẻ ấy thực hiện thành công nhiệm vụ cứu hộ. Vào những lúc như thế này, người lớn cần thể hiện tinh thần lạc quan.
“Được rồi. Cùng nhau đảm bảo lũ trẻ có một khoảng thời gian tuyệt vời, như vậy được chứ?”
“A ha ha, ta thích vẻ mặt khi cậu lên kế hoạch như thế này. Rất tốt, vậy thì ta sẽ đem đồ uống tới buổi lễ.” Họ tiếp tục trò chuyện, và trước khi nhận ra, cả hai đã mong chờ kỳ nghỉ đầu tiên sau một thời gian dài từ lúc nào.
Với những suy nghĩ ấy, hai người còn lại cuối cùng rời khỏi căn cứ.
+ + + + + + + + + +
Con vật đang bước đi trên cát với những tiếng thịch, thịch được biết tới với cái tên Fugoi. Sở dĩ có tên như vậy là bởi tiếng khịt mũi kỳ lạ mà nó phát ra khi điều chỉnh nhiệt độ cơ thể bằng cách đóng mở mũi. Tôi nghe nói đó là cách chúng thích nghi với nhiệt độ khắc nghiệt của sa mạc. Nó di chuyển khá chậm chạp, từng bước một cách có chủ ý bằng những bàn chân to lớn của mình, thế mà tụi này rất được quân đội và các thương gia ưa chuộng bởi khả năng mang vác nặng của chúng. Da nó dày, thô ráp phần nào giống da tê giác trong sở thú. Con vật đang kéo một chiếc xe hàng với những sợi dây thừng buộc quanh cơ thể, và một cô gái tộc Elf ngồi giữa rất nhiều túi hàng hóa.
Cô gái ngồi khép chân và thở dài não nề. Tinh linh nước Undine uốn lượn trong không khí, vẫy đuôi như thể đang cố gắng làm vui lòng chủ nhân không mấy phấn chấn. Con mèo mun, tuy vậy, lại cuộn tròn ngủ ngon trong lòng cô gái mà không thèm quan tâm tới tình trạng hiện tại của cô. Còn tôi, vì không có chỗ ngồi, nên đành đi bộ trên cát.
“Xin lỗi vì đã nhàn rõi ngồi xe trong khi cậu phải đi bộ. Đáng lẽ ra tớ nên rèn luyện thêm một chút để không bị xuống sức nhanh như thế.” Nàng Elf vừa nhíu mày đầy vẻ hối lỗi vừa nói như vậy, nhưng tôi biết cô ấy đã cố gắng hết sức, dù biết thể lực của bản thân không tốt. Chưa kể cô ấy đâu cần phải xin lỗi, tôi cho rằng những nỗ lực ấy còn xứng đáng được khen ngợi là đằng khác.
“Ổn mà, tớ quen với việc đi lại rồi. Mà trên đường trời cũng không quá nóng. Tớ nghĩ là vừa đẹp, nhất là khi mùa mưa đang diễn ra mà.”
“Ừ, tớ mừng là bọn mình không quắt lại thành mận khô trên đường đi. Tuy vậy, bọn mình vẫn ở sau những người khác rất xa. Hi vọng không ai cảm thấy khó chịu.” Nói rồi, Marie quay về hướng chúng tôi đang đi. Cát và đá khiến chúng tôi hầu như không thể nhận ra con đường dự định đi, cùng với đó là những đồi cát thoai thoải gối lên nhau có thể nhìn thấy từ đằng xa. Và tất nhiên rồi, quân đội của Arilai thì chẳng thấy đâu.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của chúng tôi nên người đánh xe quay lại và bắt đầu nói.
“Vượt qua những ngọn đồi kia là sẽ thất Arilai. Bạn của hai đứa đi trước thì hẳn giờ đã đến nơi rồi. Tất cả hành hóa trên xe này sẽ sạch kệ nếu chúng ta về kịp khi người ta tổ chức lễ ăn mừng.” Nói rồi ông ấy cười gằn. Ông có một chòm râu trắng dưới cằm, lúc này đang đung đưa trong những cơn giớ sa mạc.
“Cháu hiểu. Cảm ơn ông đã cho bọn cháu đi nhờ đi nhờ, nhưng thế này liệu có gây bất tiện cho ông không?”
“Con Fugoi này sẽ chẳng đi chậm hơn chỉ bởi mang thêm một cô gái Elf làm hành khách đâu. Bên cạnh đó, bọn ta chẳng thể bỏ lại hai đứa trẻ ở giữa sa mạc được. Mày xem tao nói đúng chứ?” Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng con vật phì hơi ra đằng mũi như thể đồng tình, khiến Marie và tôi bật cười.
“Hôm nay không phải cuối tuần nên bọn mình không thể ngủ nhiều để đi cùng họ.”
“Đúng vậy, tệ thật. Dù có ngủ sớm thế nào, bọn mình vẫn chỉ có thể dành nửa ngày ở đây. Để giữ bí mật, cả hai chẳng thể để người khác thấy mình đi ngủ, vậy nên bọn mình phải tách ra với những người khác để đi riêng.”
“Ừ, việc đó bất tiện thật. Bọn mình không vội, mà tớ cũng muốn tránh tham gia lễ chào đón ồn ào mà người ta dành cho cả đoàn. Tớ nghĩ bọn mình đều đồng tình về chuyện đó.” Marie phấn khích giơ tay lên tán thành, và cuộc thảo luận của hai đứa kết thúc. Cảm nhận cơn gió mát lành và lắng nghe tiếng thở phì phò thỉnh thoảng lại phát ra từ con Fugoi, chúng tôi quyết định tận hưởng của chuyến đi.
Khi chúng tôi vượt qua những đồi cát, vương quốc Arilai hiện ra trước mắt, đúng như lời người đánh xe già nói.
Chúng tôi nghe thấy tiếng chuông ngân vang.
Lối vào chính rộng mở, và hai đứa có thể thấy người dân đang ăn mừng từ tận đây. Họ làm to thế này là vì đã thành công chinh phục tầng đầu tiên của mê cung cổ đại. Ba trùm tầng đã bị đánh bại, và phòng báu vật đã được mở. Độ khó cao đem lại phần thưởng tương xứng, vô số châu báu, Ma Thạch, những vật phẩm huyền bí, sách cổ và nhiều chiến lợi phẩm khác, và người dân đã rất kinh ngạc khi biết tất cả những thứ này đều đến từ duy nhất tầng đầu tiên.
Tôi bị choáng ngợp trước vẻ hào nhoáng của lễ hội, nhưng có lẽ đó là điều dễ hiểu. Cách duy nhất khác có thể gây ra sự náo động như vậy chỉ có thể là qua chiến tranh hoặc sản xuất những thứ như trang sức, vì vậy chẳng có lý do gì để không vui mừng về điều đó. Những thành viên tinh nhuệ khác của tổ đội được chào đón như những người anh hùng. Về phần chúng tôi, vì đến từ một đất nước bên ngoài, màn chào đón khá là hời hợt. Ừ thì, hai đứa cũng tới sau những người khác khá nhiều, và thật khó để nghĩ rằng chúng tôi không phải hai đứa trẻ tình cờ đi lạc. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng chúng tôi thậm chí còn không được công nhận là một phần của đội thảo phạt.
“Tạm biệt. Lần sau nếu gặp lại nhớ mua hành ủng hộ ta nhiều vào nhé.”
“Vâng, cảm ơn ông. Lần sau gặp lại ạ!” Chúng tôi cúi đầu và chia tay với người thương nhân già.
Người dân vẫn còn đang phấn khích sau màn chào đón những người hùng, và mọi người đang nói chuyện với nhau một cách phấn khởi. Marie đưa mắt nhìn quanh, rồi hướng ánh mắt về phía tôi.
“Vậy chúng ta tới xưởng của Mewi thôi. Ngồi xe lâu mông tớ đau nhừ rồi, tớ muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Nghe ổn đó. Xưởng nằm ở ngoại ô thị trấn. Đi theo đường đó ra ngoài thôi.” Mewi, cậu bé người bộ tộc Neko, từng ở trong một tình cảnh khá là éo le. Cậu sở hữu khả năng tinh luyện Ma Thạch hiếm thấy và có mối liên kết với quỷ, điều được xem là một mối nguy đối với loài người. Bởi vậy, chúng tôi phải đi bộ dọc theo con đường vắng vẻ, qua những đồng cát mấp mô chỉ để đến được nơi ở của cậu bé. Marie hẳn đã mệt mỏi vì phải di chuyển nhiều. Mái tóc trắng của cô ấy dường như đã mất đi độ bóng, và ở cô ấy toát ra một bầu không khí mỏi mệt. Cô thở dài uể oải.
“Gần tới nơi rồi; cậu có thể làm được mà. Tớ có thể đun cho cả hai chút trà khi bọn mình tới nơi.”
“Ừ, tớ sẽ ổn thôi. Tớ sẽ cho mọi người thấy rằng loài Elf mạnh mẽ và giỏi săn bắn như thế nào, bởi bọn tớ lớn lên trong rừng mà.”
P-Phải rồi… mặc dù điều đó nghe cũng không thuyết phục lắm khi cậu còn không vững như vậy. Ngoài ra, tôi cũng không nhớ đã từng thấy Marie sử dụng cung tên bao giờ. Tôi hỏi cô ấy, và nàng Elf gật đầu như thể câu trả lời là hiển nhiên.
“Không, tớ sợ đi săn lắm. Dây cung chặt quá nên tớ không kéo được, và nếu cậu bắn chệch tim mục tiêu với mấy mũi tên nhỏ tí xíu ấy, người gặp nguy sẽ chính là cậu. Không, tớ xin kiếu.”
“Hừm, nhưng bọn Koopah mạnh hơn lũ lợn rừng nhiều, cậu biết mà…”
“Tớ đã quá quen với hành vi chúng rồi. Một khi đã quen thì bọn nó cũng chỉ như lũ nòng nọc, và chúng cũng không quá thông minh, nên chỉ biết mỗi trò lao thẳng vào mục tiêu. Nhưng tầng đầu tiên đã được thảo phạt, nên tớ không nghĩ bọn mình sẽ gặp lại bọn này.” Cô ấy cười ngượng ngùng, như thể muốn nói tiếc quá, bởi chúng là một nguồn cày kinh nghiệm khá ngon lành. Tuy không chắc bản thân thấy thế nào, nhưng vì đã nói điều tương tự khi lần đầu tiên giới thiệu cho cô ấy lũ quái này, nên tôi cũng bỏ qua.
Cuộc trò chuyện tiếp tục, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng nước song chảy quen thuộc. Xưởng của cậu bé tộc Neko ở ngay sau khúc quẹo kia. Nhiệt độ ở đây rất mát mẻ, vì ở sát bờ sông, và nó có vẻ là một nơi lý tưởng để chúng tôi nghỉ ngơi sau chuyến đi. Và cứ thế, chúng tôi nhẹ bước tiến tới khúc quanh.
Thế rồi, Marie khuỵu xuống.
“Không thể nào…”
“Oài. Chắc là do người ta mang về nhiều Ma Thạch quá. Có cả một hàng dài trước xưởng luôn.” Tôi không kìm được mà kinh ngạc thốt lên như vậy. Có một nhóm dường như là quan chức chính quyền đang tụ tập trước xưởng với lính gác bao quanh khu vực. Đây không khác gì một cơn ác mộng đối với hai đứa chúng tôi, lúc này đã mệt nhoài vì chuyến đi.
“Oái, cẩn thận. Cậu có sao không, Marie? Thôi nào, đứng lên đi.”
“Ưưu, bọn mình thậm chí còn không thể chào cậu bé sau khi cuốc bộ tới tận đây sao? Thật quá đáng…” Tôi chạm lên vai Marie khi cô ấy ngồi xụp xuống, nhưng nàng Elf tỏ ra cực kì chán nản, tưởng chừng như có thể lăn lộn trên mặt đất bất cứ lúc nào. Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt tím ngấn lệ, khiến tôi cảm thấy xót xa không thôi.
Nhưng nếu xưởng không còn là một lựa chọn để qua đêm, phương án thay thế duy nhất mà tôi nghĩ ra là tìm một quán trọ giá rẻ trong thị trấn. Vì khách lữ hành hiếm khi xuất hiện ở đất nước này, sẽ không dễ để tìm được các cơ sở lưu trú. Với tình trạng kiệt sức này sẽ rất khỏ để làm Marie phấn chấn trở lại.
“Hừm, vậy bọn mình dùng kỹ năng [Trayn, Người Dẫn đường] để về quê nhà cậu nhé? Nhưng tiệc ăn mừng cũng diễn ra vào ngày mai, và tớ chỉ có thể chọn miếu thờ du hành làm điểm đến, nên bọn mình sẽ phải đi qua sa mạc một lần nữa đấy.” Cô nàng lắc nguầy nguậy phản đối. Cũng chẳng thể trách cô ấy được. Việc như thế đến tôi còn cảm thấy quá sức, và thường thì cô ấy đã mắng tôi té tát vì dám đề xuất chuyện đó. Vậy thì chỉ còn…
“À, mà Zera chẳng phải đã mời bọn mình ở lại chỗ anh ấy sao?” Nghe tôi nói vậy Marie ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Zera, người đàn ông to lớn ấy, trước đây đã giúp chúng tôi một lần. Anh ta đã giúp chúng tôi dựng lều trong khu cắm trại, thậm chí còn cho mượn một số đồ nội thất khá sang trọng. Nàng Elf có vẻ đã nhớ ra, và tôi thấy sự sống nhanh chóng trở lại trong đôi mắt tím của cô ấy.
“Anh ta thực sự rất giàu, đúng không?”
“Ừ-ư. Tớ nghĩ mình có thể nghe thấy sự tham lam trong lời nói của cậu. Hay là do tớ tưởng tưởng nhỉ?” Các Elf thường chọn lối sống khá đơn giản, nhưng có vẻ tôi không có nghe nhầm. Marie chống trượng phép xuống đất đứng dậy, rồi mỉm cười tươi tỉnh.
“Vậy thì, chúng ta phải nhanh lên. Trước khi cả hai khô cong dưới ánh mặt trời.”