“Ực, ực…” Cô nàng mặc áo choàng vừa dán mắt vào những món tráng miệng đa dạng trong cửa hàng, nước dãi không ngừng chảy ra, thì thoảng lại có những tiếng nuốt nước bọt.

“Nhìn có vẻ ngon quá… Không, không đời nào, ta là người được Hồ thần sủng ái, sao lại có thể thèm thuồng mấy món ăn của phàm nhân như này được chứ? Hừ… chắc chắn là mấy món này cũng chẳng ra cái thể thống gì, vị khéo còn thua cả mấy bông hoa sáp núi!” Cô nàng liên tục lẩm bẩm tự thôi miên bản thân, thế nhưng đôi mắt của cô vẫn cứ dán chặt vào những món ăn hấp dẫn mà không thể rời ra. Cảnh tượng hiện giờ giống hệt con cáo vì không ăn được nho nên nói nho chua.

Đây chẳng phải là cô nhóc chuni sao? Cô ta ở đây làm gì vậy?

Mo Li khẽ nhướng mày, cậu không mù đến độ không thấy nước dãi của cô nàng đang chảy dòng dòng.

Cô nàng quá đói nhưng lại không có tiền ăn à?... Sao lại như vậy được chứ, dù sao thì cô ta cũng là quý tộc, làm sao lại thiếu chút tiền để mua đồ ăn cơ chứ?

“Ừm, ờ… Nhưng cái mùi này… thơm quá, mình thật sự muốn thử một miếng.” Mặc dù không ngừng tự thôi miên bản thân thế nhưng đôi chân của Limdis như bị đổ bên tông và chẳng thể nhúc nhích.

“Rất hân hạnh được gặp mặt, quý cô Limdis.” Ngay lúc ấy, hai người đàn ông trong bộ vét sang trong bước dần về phía cô.

“Ể?...” Khi nhận ra hành động của mình đã bị phát hiện, cô nhanh chóng quay khuôn mặt đỏ bừng của mình đi chỗ khác.

“Kh, không, không có gì, ta chỉ… chỉ là cảm thấy nơi này có chút mát mẻ nên tính đứng đây nghỉ ngơi một chút thôi.”

“À, là vậy sao..” Hai gã đàn ông gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Nhân tiện thì hai ngươi là ai? Có mục đích gì khi tiếp cận ta như thế này?” Limdis khoanh hai tay lại và nhìn về phía hai tên đàn ông với vẻ cảnh giác.

“À, cho tôi xin tự giới thiệu về bản thân. Chúng tôi là thuộc hạ của Tử tước Munster, lãnh chúa của thành phố này. Ngài lãnh chúa của chúng tôi rất ngưỡng mộ màn trình diễn trong trận đấu vừa rồi của quý cô, vậy nên ông ấy muốn được gặp mặt và trực tiếp trao đổi với quý cô đây một vài việc.

Mo Li đứng không quá xa nên hoàn toàn có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.

Tóm lại, mọi việc mà Mo Li có thể nghĩ ra thì đám này đều dám làm, mà thậm chí chúng còn làm theo những cách kinh tởm hơn nữa.

Hai tên đàn ông này đang có ý định dụ dỗ cô nàng chuni kia và chắc chắn không hề có ý tốt… Nhưng mà việc này thì liên quan gì đến Mo Li cơ chứ?

Ngay từ lúc cậu được sống lại ở kiếp này, Mo Li đã quyết định sẽ không lo chuyện bao đồng. Người lạ dẫu sao vẫn là người lạ mà thôi, những người không trực tiếp liên quan đến Mo Li thì tốt nhất cứ mặc kệ họ, dù họ có bị gì thì cũng đâu liên quan đến cậu?

Hơn nữa, việc mượn tay nhà Munster để loại bỏ cô nàng này có gì không tốt cơ chứ? Bớt đi một đối thủ mạnh chẳng phải là lợi cả đôi bên sao?

Muốn sống lâu thì luôn phải đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, Mo Li hoàn toàn không muốn phải tham gia vào mớ hổ lốn này.

Mấy chuyện rắc rối như này cậu hoàn toàn không muốn nhúng tay vào, dù là vì lợi ích hay là vì lý do nào khác.

Đúng vậy, hoàn toàn là không cần thiết phải quản chuyện này.