Cương khí một mực tàn phá, đau nhức vẫn cứ tồn tại, Lâm Đạm mỗi thời mỗi khắc đều như nằm trên đài hành hình, chịu đựng khổ sở thiên đạo vạn quả. Da thịt của cô rách ra, máu tươi chảy giàn giụa, tóc đen rơi rụng, nhưng rất nhanh, da thịt, máu tươi, tóc đen mới lại mọc ra, tựa như trải qua lột xác.
Nhưng chỉ có mình Lâm Đạm biết, cô không phải sống lại, mà là mỗi giây mỗi phút đều trải qua cái chết. Thân thể cô biến thành chiến trường giữa tử khí và sinh khí, hai loại khí tức tuần hoàn qua lại trong cơ thể cô, ngươi tới ta đi, chỉ cần cô còn sống từ đầu đến cuối, nỗi đau đớn như đao cứa sẽ từ đầu đến cuối tồn tại.
Lâm Đạm nắm chặt quyển công pháp, cười lạnh chế giễu. Khó trách lão giáo chủ chịu đem công pháp cao cấp nhất Đông Thánh giáo giao cho một bé gái mồ côi tu luyện, khó trách Hạ Sùng Lăng để mặc một bù nhìn đê tiện sinh ra tình cảm ái mộ với mình. Quyển 《 Tu La đao 》 này đơn giản là một quyển công pháp tự mình hại mình, không loại bỏ hết tình yêu, nguyên chủ cả đời dừng bước không thể tiến tiếp, còn có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, có thể để lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng lợi dụng chèn ép tận tình; may mắn luyện thành cũng phải chịu nỗi đau thiên đao vạn quả, sống không bằng chết.
Đi lại đau, ngủ nghỉ đau, thậm chí cả hít thở cũng thấy đau... Thử hỏi xem ai có thể sống tiếp được trong loại đau đớn không ngừng nghỉ thế này? Sợ là không chống đỡ nổi ba năm, người này sẽ tự sát. Khó trách quyển công pháp này thần dị đến thế, có thể khiến nguyên chủ trở thành cao thủ nhất lưu trong vòng ngắn ngủi năm năm, trong giáo vẫn chẳng ai tu luyện. Lão gia chủ và Hạ Sùng Lăng sợ rằng chỉ coi nàng thành một con chuột bạch để nghiên cứu, bất kể có luyện thành hay không, nguyên chủ vẫn bị bọn họ vững vàng bóp trong lòng bàn tay, không tạo ra bọt sóng nào.
Thật là giỏi tính toán ha! Lâm Đạm ánh mắt tối sầm lại, lúc này mới cất quyển công pháp vào hộp gỗ tử đàn cẩn thận. Trái tim như muốn bể tan tành của cô liên tục được sinh khí bồi bổ, thế nhưng con cổ trùng vẫn chưa có cách nào trừ bỏ. Nếu nó núp ở chỗ khác, nhất định đã bị cương khí băm nát, nhưng hết lần này tới lần khác núp ở trong tim, mà sinh khí đang vững vàng che chở trái tim, giúp nó bình yên sống sót.
Đổi một cách nói khác, bây giờ Lâm Đạm vẫn là bù nhìn của Hạ Sùng Lăng, gã muốn cô sống, cô có thể sống; gã muốn cô chết, cô nhất định phải chết. Chẳng qua, trình độ nắm giữ này đã không còn uy hiếp được Lâm Đạm nữa, cô không thể băm nát cổ con trong người mình, vậy trực tiếp băm vằm mẫu cổ trong tim Hạ Sùng Lăng là được, mẫu cổ vừa chết, cổ con tự nhiên không sống được.
Cô không tim không phổi không tình cảm, vì vậy khi có suy nghĩ giết chết Hạ Sùng Lăng, trong lòng không gợn sóng chút nào, chứ đừng nói tới sát ý, cổ con cũng hoàn toàn không có phản ứng gì. Mà mẫu cổ của Hạ Sùng Lăng cơ hồ không bao giờ đi chủ động cảm ứng cổ con, nên không thể nào bị cắn trả. Nghĩ cũng biết, Hạ Sùng Lăng căn bản không coi nguyên chủ là người, làm sao lại để cổ con trong cơ thể nàng ảnh hưởng tới mình được. Nguyên chủ chết thì chết, với gã mà nói chẳng qua là chết một con sâu nhỏ, không quá mức ghê gớm.
Lâm Đạm tránh thị vệ đi tới dòng suối phía sau núi, rửa đi vết máu khắp người. Cô không lúc nào không phải chịu đựng nỗi đau thiên đao vạn quả, nhưng biểu tình trên mặt lại hết sức bình tĩnh, tựa như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Mặc dù cô mất đi trí nhớ, nhưng nỗi thống khổ hàng ngàn hàng vạn năm cô còn chịu đựng được, chút đau đớn tí xíu này có là gì.
Hôm nay là ngày cưới của giáo chủ và thánh nữ, trong giáo khắp nơi giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Vì đề phòng sau khi mình đi sẽ có người hãm hại nam tử tuấn mỹ, thánh nữ bất kể ra sao cũng nhất quyết phải mang nam tử tới lễ đường, Hạ Sùng Lăng cũng kệ nàng ta. Gã thấy vậy rất tốt, để cho nam tử tuấn mỹ tận mắt nhìn thấy mình và thánh nữ kết làm phu thê, mới có thể hoàn toàn chặt gãy tình cảm giữa hai người, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, gã tìm cơ hội giết người này sau cũng không muộn.
Một thị nữ đi vào khoảng sân vắng vẻ, dè dặt gọi: "Tả hộ pháp đại nhân, giờ lành sắp tới, ngài nên tới lễ đường."
Lâm Đạm tỉnh lại từ trong nhập định, từ từ nói: "Mang cho ta một bộ y phục đen."
"Hôm nay là ngày vui của giáo chủ, hay là ngài mặc đồ đỏ nhé." Thị nữ cúi thấp đầu, không dám nhìn cô.
"Đồ đen đỡ bẩn." Lâm Đạm giọng hết sức lãnh đạm. Cô đi giết người, không phải tới uống rượu mừng.
Thị nữ không dám khuyên nữa, tìm một bộ y phục đen cho cô mặc, an ủi: "Tả hộ pháp đại nhân, ngài không cần trách cứ Bạch công tử, hắn cũng bị Hạ Vũ Phỉ làm liên lụy. Ngài lần này tham gia hỉ yến xong thì mang hắn về đi, tránh cho giáo chủ giận cá chém thớt với hắn." Bạch công tử chính là nam tử mà nguyên chủ mang về, tên đầy đủ là Bạch Nham, Hạ Vũ Phỉ là thánh nữ mới thăng chức. Nàng ta vốn không tên không họ, chỉ có một số thứ tự, sau khi Hạ Sùng Lăng vừa ý thì ban tên ban họ cho. Mà ở Đông Thánh giáo, họ "Hạ" là một chuyện hết sức thần thánh, là sự công nhận của giáo chủ.
Nguyên chủ vì Hạ Sùng Lăng vào sinh ra tử rất nhiều năm cũng không thể được gã ban tên, Hạ Vũ Phỉ chỉ cần cười một cái, hoặc tùy ý nói vài câu dí dỏm, là có thể lấy được yêu thích của tất cả mọi người. Hạ Vũ Phỉ là giọt sương dưới ánh nắng mặt trời, nguyên chủ là con kiến trong bóng tối âm u, số mệnh khác nhau hoàn toàn.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, hết thảy không còn giống trước kia nữa. Lâm Đạm sẽ vì nguyên chủ phá vỡ giam cầm, chặt đứt ràng buộc, đi lên đỉnh cao võ đạo, bởi vì cô biết, chỉ có người mạnh mẽ nhất mới không bị kẻ khác chà đạp.
Lúc Lâm Đạm tới, giáo chúng đã tụ tập đông đủ, họ nhìn bộ đồ đen trên người cô, đáy mắt toát ra thần sắc hoặc là khinh bỉ, hoặc là sáng tỏ, hoặc là đồng tình. Tả hộ pháp đối với giáo chủ rễ tình đâm sâu, chuyện này cơ hồ tất cả mọi người đều biết, dù sau đó nàng tìm được và hết mực cưng chiều một nam tử khác là Bạch Nham, thì ai cũng hiểu lầm đây là hành động chọc giận giáo chủ. Bọn họ cảm thấy Lâm Đạm không biết cái gọi là "không lên được mặt bàn", ngày thường mặt lạnh như băng không thích nói chuyện, chẳng trách không chỉ giáo chủ coi thường nàng, thậm chí ngay cả nam sủng nàng nuôi cũng bị một thị nữ câu đi.
"Tả hộ pháp, ta khuyên ngươi mau về đổi một cái váy khác, nếu không giáo chủ trách phạt xuống ngươi không gánh nổi. Hôm nay dù sao cũng là ngày vui của giáo chủ, ngươi ăn mặc giống như đưa tang thế này, không phải cố ý rủa hắn xui xẻo sao?" Hữu hộ pháp thấp giọng khuyên nhủ.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nữ Phụ Không Lẫn Vào, truyện full Nữ Phụ Không Lẫn Vào thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nữ Phụ Không Lẫn Vào