Edit: Tiểu Lục
Chào đón tôi, là ngày tiếp nối đêm, là những việc không thể dự đoán, còn là rất nhiều sai lầm vụn vặt, khiến cho chúng ta từng chút một cách xa nhau, khiến cho hôm nay rốt cuộc tôi nhận ra rằng, tất cả buồn vui đều đã hóa tro tàn, dù trên thế gian này chỉ có một con đường, tôi cũng không thể cùng bạn đồng hành. — Tịch Mộ Dung (21.1)
(21.1) Tịch Mộ Dung: Sinh ngày 15/10/1943 Tại thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc, bà lớn lên tại Đài Loan, được biết đến là nữ nhà văn, nhà thơ, họa sĩ nổi tiếng. Năm 1981, NXB Đài Loan xuất bản tập thơ đầu tiên của Tịch Mộ Dung mang tên “Thất Lý Hương” – Đoạn trích trong bài thơ “Cùng bạn đồng hành”
Dưới sự kiên quyết của mẹ, Nhan Hiểu Thần nằm trên giường nghỉ ngơi hơn bốn mươi ngày, để bảo đảm cho sức khỏe hoàn toàn hồi phục.
Có thể được tự do hoạt động, việc đầu tiên Nhan Hiểu Thần làm chính là liên hệ với Trình Trí Viễn, bàn tính chuyện ly hôn.
Trình Trí Viễn dường như đã sớm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cô vừa mở lời, anh lập tức nói hồ sơ đã chuẩn bị xong, chỉ cần dành ra thời gian đi đến cục dân chính một chuyến.
Hai người im lặng hoàn thành xong xuôi mọi thủ tục, thời khắc lấy được giấy chứng nhận ly hôn, trên luật pháp, Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn không còn quan hệ.
Ra khỏi cục dân chính, Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đều theo bản năng dừng bước. Không giống với kết hôn, khi bước ra khỏi cửa, hai người đã kết lại làm một, sẽ đi cùng một hướng, cho nên không cần nói gì, chỉ cần nắm tay nhau mà đi. Ly hôn là đem hai cá thể kết thành một phân tách thành hai cá thể độc lập, không ai biết người kia sẽ đi theo hướng nào.
Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đứng đối mặt nhau, ngại ngùng khó xử im lặng một lúc lâu, Trình Trí Viễn hỏi: “Về sau em định làm gì?”
Dường như Nhan Hiểu Thần đã đợi anh hỏi câu hỏi này từ lâu, cô lập tức trả lời: “Cuộc sống ở Thượng Hải chi phí rất cao, bây giờ em không có khả năng gánh vác, trước tiên sẽ cùng mẹ về quê.”
“Em định sống ở quê cả đời sao?”
Nhan Hiểu Thần cười, “Đương nhiên không phải! Em định lần này trở về, vừa đi làm kiếm tiền, vừa ôn tập thi nghiên cứu sinh. Giáo sư Vương, chính là người đã bắt em gian lận bài thi, đã đồng ý đề cử em thi nghiên cứu sinh vào trường đại học Z của thành phố. Lúc trước, em có giúp Ngụy Đồng làm luận văn, nên có chữ ký của em trên đó. Những điều này rất có ích cho kỳ thi vấn đáp về sau. Nếu thi viết thuận lợi, sang năm có thể nhập học. Sau khi lấy được học vị thạc sĩ, em sẽ lên thành phố tìm việc làm, rồi đưa mẹ lên thành phố cùng sinh sống.”
Trình Trí Viễn bình thường trở lại, biểu hiện một chút ý cười, “Nếu thi vấn đáp không có vấn đề, anh rất tin tưởng em sẽ thi viết thật tốt.”
“Nếu em có thể thi đậu nghiên cứu sinh, rất muốn cám ơn…” Nhan Hiểu Thần nghĩ đến Trình Trí Viễn không bao giờ muốn cô nói cảm ơn anh, lời nói lên đến miệng liền nuốt ngược trở lại, “Muốn cám ơn giáo sư Vương. Giáo sư Vương đã nói cho em biết, là anh giúp em cầu xin, trường học mới cân nhắc bỏ qua chuyện gian lận bài thi, cấp cho em bằng tốt nghiệp.”
Lúc đó, Nhan Hiểu Thần đã cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng giáo sư Vương đã tỏ ra chán ghét cô, nhưng đến cuối cùng lại thay đổi thái độ. Hóa ra, Trình Trí Viễn từ lúc biết được tin tức từ Lục Lệ Thành, liền chạy tới trường học tìm ông ta. Nay giáo sư Vương lại chủ động đưa ra đề nghị giúp cô thi nghiên cứu sinh, hẳn là ông ta đã được lợi ích khi Trình Trí Viễn giúp cô nói tốt.
Trình Trí Viễn cười nhẹ, không muốn tiếp tục đề tài nhạy cảm này, “Em định khi nào thì rời khỏi Thượng Hải?”
“Ngay hôm nay, mẹ hẳn đã ra đến ga xe lửa rồi.”
Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, mới hồi phục lại tinh thần, đè nén nội tâm đang bốn bề dậy sóng, bình tĩnh nói: “Anh đưa em đi.”
Nhan Hiểu Thần suy nghĩ, mỉm cười gật đầu, “Được!”
Hai người lên xe của Lý tài xế, Nhan Hiểu Thần ngồi trên chiếc xe quen thuộc, cảnh trí trong hai năm như cái đèn kéo quân từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt. Khi cô vì 1000 đồng, ở quán Bar, trước mặt mọi người mời Trình Trí Viễn ăn bữa cơm, bất luận thế nào, cũng không nghĩ đến giữa bọn họ lại có ân oán, lại càng không nghĩ đến anh sẽ trở thành “chồng trước” của mình.
Cô lặng lẽ nhìn về phía Trình Trí Viễn, có lẽ bởi vì bí mật đã được hé lộ dưới ánh sáng, anh không còn dáng vẻ xa cách khó gần, nhưng gương mặt vẫn chẳng có một chút nét cười. Nhìn đến chiếc nhẫn cưới trên bàn tay đang đặt ở đầu gối của anh, Nhan Hiểu Thần trong lòng đau xót.
“Trí Viễn.”
Trình Trí Viễn quay đầu lại, vẫn giống như trước, ôn hòa thân thiết nhìn cô, nét mặt lộ ra chút ý cười, hỏi: “Sao?”
“Cái này…trả lại cho anh!” Nhan Hiểu Thần bỏ một chiếc nhẫn vào bàn tay của anh.
Là nhẫn cưới anh đã trao cho cô! Trình Trí Viễn cười, chậm rãi nắm tay lại, gắt gao nắm chặt, để chiếc nhẫn hằn sâu vào lòng bàn tay. Còn nhớ rõ ngày đó, anh đã đi chọn mua chiếc nhẫn với tâm tư phức tạp, lúc đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, đôi tim kết hợp, anh đã hướng ông trời khẩn cầu, chính là bách niên giai lão, thiên trường địa cửu.
Nhan Hiểu Thần nói: “Anh cũng tháo chiếc nhẫn của anh xuống đi! Mẹ em nói, sẽ tha thứ cho anh, anh cũng nên buông tha chính mình! Anh đã từng nói với em, ‘everyone deserves a second chance’, không phải đã cho người khác một cơ hội, thì không thể cho chính mình một cơ hội!”
Trình Trí Viễn sờ đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, không lập tức làm theo đề nghị của Nhan Hiểu Thần.
Anh không hề để ý đến, cười trêu chọc: “Yên tâm đi! Cho dù anh đã qua một lần hôn nhân, những vẫn là nam nhân tốt, không bao giờ không có cơ hội thứ hai.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Nửa Thời Gian Ấm Áp, truyện full Nửa Thời Gian Ấm Áp thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nửa Thời Gian Ấm Áp