“...Chết tiệt thật…Mình không thể nào mà rũ con Linh miêu này ra khỏi người được…Hết thời gian mất rồi…”

Yoshiharu đang khoanh chân ngồi chờ tại phòng trà, và rồi với sự xuất hiện của Nobuna với Mitsuhide, một cuộc loạn chiến ngôn đã liền diễn ra.

“Lâu lắm rùi mới được gặp lại anh đó, Sagara-senpai! Hãy cùng tổ chức lễ cưới kiểu man di tại thành Sakamoto, ngay sau khi mà em đã chinh phạt được Tamba nhé!”

“Eh~~? Vì sao mà Juubei-chan lại ở chỗ này thế?”

Với ấm trà đang được đặt giữa hai người bọn họ, Yoshiharu cùng với Nobuna đang truyền ám hiệu qua ánh mắt.

Chả hiểu sao mà dưng lúc này con bé Juubei lại đột nhiên trở nên nhạy cảm đến lạ thường á. Nhưng mà, em cũng chả biết phải lấy lý do gì để khiến cho con bé phải lập tức bỏ về cả~

Giờ cũng chẳng phải là lúc thích hợp để chúng mình bí mật hẹn hò đâu~, Yoshiharu than thở qua ánh mắt, nhưng Nobuna liền quay mặt ngoắt đi mà phản đối cậu trai trẻ.

Phải rồi nhỉ. Anh cứ để ngày tháng trôi qua mà chẳng thèm đoái hoài hử? Mà chẳng sao, em đã có sẵn giải pháp cho vấn đề này rồi đây. (Nobuna)

Đâu phải đâu mà~. Anh biết là, một đời người đôi khi chẳng quá được tuổi 20 (T/L note: Tại thời Chiến quốc, do chiến tranh loạn lạc diễn ra liên tục, người dân phải tòng binh và tiến ra chiến trường từ rất sớm, thế nên tuổi đời dân binh Nhật Bản thường kết thúc ở tuổi 20). Anh cũng chẳng có kiên nhẫn mấy đâu, đặc biệt là lúc phải lưỡng lự hay chờ đợi nữa… (Yoshiharu)

…Em biết mà. Giờ đây, khi mà mối quan hệ của chúng ta đã bị đồn thổi đi khắp nơi, nên em cũng đã ngờ rằng, em sẽ không thể thường xuyên ở bên cạnh anh được nữa; thế nhưng mà, nếu chỉ là bên trong phòng trà này thì…

Hmmm~ Chỉ cần Juubei cuốn gói khỏi cái chỗ này, sẽ chẳng có ai phát giác được chuyện của chúng ta đâu.

Tại phòng trà nhỏ.

Mitsuhide đang ngồi cạnh Yoshiharu.

Đó…là dấu hiệu của sự khởi đầu của một chuỗi thảm kịch.

“Hoho~ Hình dạng tách trà này nhìn lạ mắt thế nhỉ, là nghệ nhân nào đã làm nên được tạo vật này thế ạ~?” Ngồi bên cạnh Yoshiharu, Mitsuhide ngắm nghía cái tách trà, mà do chính tay cậu trai làm ra, và buông lời bình phẩm. Nhưng Yoshiharu lại vô ý mà ngó lơ cô nàng, thay vào đó, cậu thiếu niên tiếp tục cuộc trò chuyện với Nobuna qua ánh mắt.

Cứ như là họ đang nói chuyện với nhau thông qua trái tim vậy.

Cùng lúc đó, hội nghị quân sự đã được bắt đầu.

“Saru. Ashikaga Yoshiaki đã cấu kết với gia tộc Mori, và bọn chúng đã thề sẽ phục vụ dưới trướng của ngài ấy. Sự xuất hiện của Ashikaga cũng đã thúc đẩy bình thường hoá mối quan hệ căng thẳng giữa Uesugi Kenshin cùng với Takeda Shingen. Hai người bọn chúng đã ngừng giao chiến trên đảo Kawanaka, và Ashikaga cũng đã có động thái liên tục đích thân viết thư gửi đến cho Kenshin và Shingen. Vì gia tộc Oda đã có mối giao hảo với Shingen, thế nên hãy cứ tạm gác lại chuyện Shingen lúc này đã, thế nhưng, phía còn lại, với bản tính trung thành với chính quyền của Kenshin, có lẽ cô ta sẽ thực sự cân nhắc và đồng ý với lời kêu gọi của Ashikaga.”

“Phải rồi. Kể cả khi mà chúng ta đã hoàn toàn kiểm soát được các vùng đất xung quanh thủ đô, nếu mà Uesugi với Takeda lại quyết định kết đồng minh, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ đau đầu đó…”

“Thế nên là. Dù rằng ta có muốn điều động toàn bộ quân nhà Oda đến để tiếp chiến với gia tộc Mori, thế nhưng với tình hình lúc này đây, ta chỉ có thể gửi một đạo vệ quân đến tỉnh Harima thôi. Bản thân ta cũng phải luôn cảnh giác với bất kỳ tin tức nào ở các tỉnh phía Đông mà.”

“Harima hửm? Là nơi chôn rau cắt rốn của Kanbei sao~”

“Đạo quân nhà Mori sẽ dừng chân ngay tại tỉnh láng giềng giáp ranh với Harima, Mimasaka của đất Bizen. Nếu như mà Harima bị chinh phạt, Settsu sẽ liền gặp nguy. Và một khi mà Settsu đã thất thủ, Kyo sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của bọn chúng. Thế nên ta đã gửi sẵn đạo vệ quân đến tỉnh Harima trước rồi.”

“Trận chiến lần này nghe còn nguy hiểm hơn lần ở Anegawa hay Gifu nhỉ~ Tôi thực sự có cảm giác bất an rồi đó.”

“Sagara-senpai, với Juubei này bên cạnh, anh chẳng phải cần lo nghĩ gì nhiều đâu. À mà anh nè, cái viên thuốc này là gì thế nhở~”

Mitsuhide nhạy bén đã phát hiện ra một viên thuốc lạ phía bên trong tách trà của Yoshiharu.

“Thuốc? À~~ Cái này~~~ Hử~~~ Đây là cái gì vậy nhỉ~?”

Đó là thứ thuốc của ninja mà Goemon đã đưa cho Yoshiharu, khi mà cậu ta đang ở cùng với Nobuna tại Hakone.

Thứ thuốc này vốn nguyên bản là thuốc giảm đau, thế nhưng mà nó lại có một tác dụng phụ cực kỳ kinh khủng. Khi nó được hấp thụ vào trong cơ thể người bệnh, tâm trí và thể xác của người đó sẽ liền trở nên cực kỳ phấn khích, cứ như là một loại thuốc tăng lực vậy.

Yoshiharu phải cân nhắc kỹ lắm nếu phải dùng đến nó, và mong là sẽ chẳng có vấn đề gì lớn xảy ra. Viên thuốc này được đưa đến bởi Goemon trong sáng, thế nên hẳn nó chẳng phải là thuốc tăng lực theo đúng chỉ định… chắc thế nhỉ...

…Nhưng, Yoshiharu lại mù tịt về công dụng thực sự của loại thuốc này, và cũng hoàn toàn quên béng mất chuyện nó đã bị trộn lẫn vào trong lá trà. Có lẽ cậu trai ngây thơ này vốn cũng chẳng có ý định gì là sử dụng nó trong buổi tiệc trà lần này đâu.

“Nhớ ra rồi, là Goemon đã đưa anh thuốc này đó. Có vẻ như nó như là một loại thuốc bí ẩn gia truyền có công dụng là giảm đau của gia tộc Ninja ấy~”

“Hô hô~ Juubei em, có vẻ là dạo gần đây đã phải sử dụng trí lực quá nhiều, nên đầu óc cứ ong ong, khiến cho em chẳng đêm nào mà ngủ được tròn giấc được. Nếu đây đúng là thuốc của tộc Ninja, hẳn nó phải có tác dụng ngay lập tức đúng hem~ Itadakimasu~ Ực~”

“Á, oi! Juubei-chan, đừng có tuỳ tiện uống thuốc mà chưa biết tác dụng như vậy chứ… Em thật bất cẩn quá rồi đó!”

“...Uh…”

“Oi? Em có ổn không vậy? Juubei-chan?”

“Kỳ lạ thật đó…cơ thể em…sao mà nóng thế nhỉ…”

Nhanh hơn cả cách mà người yêu cũ sẵn sàng trở mặt với Editor-san, thuốc “tăng lực” ngay lập tức đã bắt đầu có tác dụng.

Đột nhiên, khuôn mặt của Mitsuhide trở nên rực đỏ, và cô nàng bắt đầu thở hổn hển “hah…hah” theo một cách “kỳ lạ”.

“Ahh, sao mà lại nhớp nháp thế này…Kỳ…Kỳ lạ quá. C…Cơ thể em…nóng quá đi thôi…”

Ực, Yoshiharu vô thức nuốt nước bọt mà nhìn về cái cơ thể ướt đẫm mồ hôi, cùng với biểu cảm quá ư là lạ thường của Mitsuhide.