Lễ yến tiệc trao thưởng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Nhà truyền giáo trẻ Oruga lặng lẽ xuất hiện phía bên Frois.

“Fr…Frois-sama. Em có mang theo khách ạ. Ngài ấy có đem cùng cả bức thư từ điện thờ chính nữa.”

“Thư từ điện thờ chính ư? Nội dung có thể là gì đây nhỉ?”

Biểu hiện của Ogura trông có vẻ cực kỳ khác thường; cậu ta cứ liên tục thở dốc, toàn thân thì mồ hôi nhễ nhại.

“Tôi xin phép được cáo lui ạ.” Frois cúi đầu và mang Oruga rời khỏi yến tiệc.

“Chuyện gì thế này?”

Frois thực sự sốc.

Sừng sững ngay tại giữa chính sảnh, là một gã độc nhãn nhân khổng lồ.

Không, đó không phải là một sinh vật sống, mà là một hình nhân cơ khí khổng lồ được dựng lên từ gỗ và kim loại; kích cỡ con hình nhân đó thì phải cao gấp đôi một nam nhân trưởng thành.

“Kateyan…Kateyan…” (Kachang - tiếng kim loại va vào nhau)

Phát ra tiếng kim loại va đập sắc bén, con rô bốt từng bước di chuyển vào sân trong. Có vẻ như hệ thống cân bằng của nó chưa được tốt lắm. Và, cứ như nguồn điện bất ngờ bị cắt, nó liền ngã vật ra sàn mà chẳng nhúc nhích thêm được tí nào cả.

“Đây…Đây là thứ gì thế hả? Oruga?”

“Vị khách đó có nói là, đây là một hình nhân thử nghiệm có thể thay thế ngựa trên chiến trường ạ.”

“Nhìn nó cứ giống như là những người nhân tạo (homunculus) mà giáo sư Albert đã chế tạo ra vậy nhỉ, Oruga.”

“Uwahhh~ Thất bại rồi, đúng là một thất bại nhục nhã mà~! Để khiến cho hình nhân này tự bước đi được bằng hai chân, quả thực là quá khó đi mà~ Ahahahaha!”

Một samurai nhỏ nhắn bỗng nhảy ra từ cơ thể của con hình nhân rô bốt.

Dù cậu ta có trông giống như là một samurai, nhưng cậu lại chẳng hề mặc bộ trang phục truyền thống của samurai Nhật Bản; thay vào đó là một bộ đồ thanh lịch nom giống như những nhà thương nhân man di. Người ta chỉ có thể nhận ra cậu ta là samurai, nhờ vào hai thanh kiếm đeo bên eo kia thôi. Với làn da rám nắng, dễ nhận thấy cậu nhóc là người của các tỉnh phía nam. Và mái tóc xoăn lọn đó lại khiến cho người khác có cảm giác rằng, cô ấy còn nhỏ tuổi hơn cả Takenaka Hanbei, y hệt như một đứa nhóc vậy. Chỉ nhìn ngoại hình thì đúng là thực khó để phân rạch được, người trước mặt Frois đây là con trai hay là con gái mà.

“Gặp được các cô khiến mị vui lắm đó! Mị tên là Don Simon, có mặt ở đây để làm lễ rửa tội cho điện thờ ở Kyushu~ À lần này, mị có mang theo cả một bức thư gửi được cho Frois-san từ điện thờ chính nè!”

“Don Simon…là samurai của thiên chúa giáo phải không vậy?”

“Simon mị đã học được kiến thức mới nhất về ngành cơ khí ở Kyushu ấy~ Con hình nhân rô bốt này là được chế tạo dựa trên lý thuyết về cơ giới hoá và tự động hoá đó~”

“Cơ giới hoá ư…Là gì thế? Thuật ngữ này nghe có hơi mới lạ đối với tôi nhỉ…”

“Ahh, phải rồi nhỉ~ Xin lỗi vì Simon đã dùng từ ngữ hơi khó hiểu nhé~ Giờ mị sẽ đưa cô bức thư từ điện thờ chính nè~”