Thành Kotsuki là một pháo đài núi, toạ lạc tại cực tây của tỉnh Harima.
Lãnh chúa của nơi đây chỉ có lấy một phần nhỏ sức mạnh quân sự của tỉnh Harima, tổng quân số thường trực còn chưa đến 2000.
Đảm nhiệm vai trò là tiên phong quân của gia tộc Mori, Ukita Naoie đã dàn trận và vây lấy thành Kotsuki, với lượng quân số áp đảo lên đến 1 vạn binh.
Thông thường thì, với những kiểu mục tiêu là sơn thành như thế này, cộng thêm lượng quân số chênh lệch gấp 5 lần, Naoie có thể dễ dàng chinh phạt tòa thành nếu như hắn hạ lệnh tấn công tổng lực.
Thế nhưng mà Ukita Naoie lại không nghĩ thế; gã đã chọn bố trí quân mà vây lấy tòa thành kia.
Dù rằng các tuỳ tùng của hắn thì đã liên tục ý kiến rằng, “Nếu ngài cứ kéo dài trận chiến này ra như thế này, viện quân của nhà Oda sẽ sớm kéo đến đây mất!” “Có tin tức báo lại rằng, quân tiên phong của nhà Oda đã nhập vào thành Himeji rồi!” và tỏ ra cực kỳ lo lắng, thế nhưng mà Naoie lại chẳng hề đoái hoài gì mà gạt hết tất cả bọn họ sang bên cạnh.
Và rồi, cuối cùng thì chuyện gì tới cũng phải tới.
“Tiên phong quân của nhà Oda, Sagara Yoshiharu đang dẫn 5 nghìn quân của hắn tiến thẳng đến thành Kotsuki này!”
Nghe được tin này, Ukita Naoie đã xoay vòng cái khẩu súng hoả mai ngắn nòng của hắn trên ngón tay mà mỉm cười tự tin, “Vậy hửm? Thì ra là như thế hửm?”
“Các lãnh chúa tỉnh Harima có cung ứng viện quân cho gia tộc Oda không thế?”
“Báo cáo không!”
“Nhưng mà có vẻ như là bọn chúng cũng chẳng có ý gì là muốn liên lạc với gia tộc Mori cả, chỉ định đứng ngoài quan sát và làm ngư ông đắc lợi thôi sao~”
“Nếu đúng như lời ngài nói thì, thành Himeji chẳng phải là đang vườn không nhà trống đó sao? Thành Kotsuki tại đây thì cũng coi như là đã nằm gọn trong túi của quân chúng ta rồi nữa!”
“Hửm?”
“Thành Himeji nằm ở quá xa, thưa chủ tướng. Quân ta không thể nào mà tấn công nó được ngay đâu ạ.”
“Hẳn là như vậy rồi nhỉ~”